“Tôi xin lỗi, đêm qua là tôi say quá. Tất cả cô hãy quên đi, đừng xem là thật, tôi sẽ nói với bên đó hủy giấy tờ này đi.”
Mộng Dao biết sớm muộn gì sau khi tỉnh táo trở lại thì Tống Tri Hành cũng sẽ có phản ứng như thế này nhưng khi nghe thấy những lời nói không chút lưu tình này của anh thì tim cô vẫn có chút đau nhói.
Hôm qua kết hôn, hôm nay lại ly hôn, cuộc đời của cô giống như là một trò đùa vậy.
Cô đã hỏi anh có hối hận hay không, nếu như anh bảo anh hối hận cô đã không cùng anh đăng ký kết hôn rồi. Bây giờ anh lại muốn kéo cô đến Cục Dân Chính để ly hôn.
Đối với anh tình yêu là gì? Hôn nhân là gì?
Là trong một phút tức giận thì kết hôn, là trong cơn say anh gọi tên người con gái khác nhưng lại muốn kết hôn với cô.
Lòng của Mộng Dao như chết lặng.
Tống Tri Hành muốn đi hủy giấy kết hôn nhưng điện thoại lại đột nhiên reo lên.
“Alo…”
“Tống tổng, công ty chúng ta xảy ra một chút chuyện. Ngài đến đây một chút được không?”
“Được, tôi đến ngay.”
Nói xong, Tống Tri Hành lại quay sang nhìn Mộng Dao.
“Hôm nay tôi có chút việc bận ở công ty nên hôm khác chúng ta đến Cục Dân Chính.”
Trước khi anh định rời đi hình như chợt nhớ ra điều gì đó lại quay lại nhìn cô.
“Chuyện tôi với em đã đăng ký kết hôn, em tốt nhất đừng có nói với mẹ.”
Mộng Dao khẽ gật đầu.
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi Tống Tri Hành rời đi, Mộng Dao nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn với bao nhiêu ngổn ngang trong lòng. Cô cũng không định nói cho ai biết đâu, người ta sẽ cười vào mặt cô như một con ngốc.
Còn Tử Y nữa, cô không muốn bà ấy lại ép buộc Tống Tri Hành. Anh không vui, cô cũng không vui.
Mộng Dao vẫn xuống nhà ăn sáng như thường, Tử Y vừa thấy cô liền đi đến dìu lấy cô.
“Sao hôm nay mặt con hốc hác thế? Mắt lại còn sưng nữa.”
Mộng Dao cố gượng cười lấy lại tinh thần. Đúng là không thể qua mắt được người từng trải như Tử Y mà.
“Con không sao đâu ạ. Hôm qua ngủ không đủ giấc thôi ạ.”
“Con chú ý một chút. Bây giờ con đang sống cho hai người đó. Chú ý giữ gìn sức khỏe sẽ tốt cho em bé.”
“Dạ.”
…
Mộng Dao cảm thấy buồn chán nên xin phép Tử Y trở về Phó gia chơi với Trình Ý và bọn trẻ.
Tiểu Nhiên vừa mới nhìn thấy cô đến thì liền vui vẻ chạy đến.
“A! Cô về.”
“Tiểu Nhiên, cẩn thận cô đang có em bé đó.” Trình Ý vội vàng nói chen vào.
Mấy tháng đầu của thai kỳ thật sự rất quan trọng, không được cử động mạnh mà Tiểu Nhiên lại chạy đến ôm chầm lấy Mộng Dao như vậy.
“Trong bụng cô có em bé giống như mẹ ạ?”
“Ừm, nhưng mà không sao đâu Trình Ý. Cậu đừng la Tiểu Nhiên.”
Trình Ý đang nấu ăn thì đi ra đỡ Mộng Dao ngồi xuống ghế sô pha.
“Sao hôm nay cậu lại về chơi thế? Ở bên đó có quen hay không? Tống Tri Hành, có đối xử tốt với cậu không?”
Đôi mắt Mộng Dao khẽ lay động, cô thật sự không muốn nói dối Trình Ý một chút nào.
“Tống phu nhân đối xử với mình rất tốt, mình ở bên đó cũng quen nhưng hơi buồn chán.”
Người làm đem theo dĩa trái cây đã gọt sẵn đem ra cho hai người ăn.
“Khi nào buồn chán thì cứ về đây. Nơi này vẫn luôn là nhà của cậu. Mình vẫn mãi mãi là bạn tốt của cậu. Nếu như Tống Tri Hành có ức hiếp cậu thì cứ nói với mình, mình sẽ dạy dỗ lại anh ta.”
Mộng Dao nghe xong thì thấy rất cảm động. Đời này chuyện duy nhất cô không cảm thấy hối hận chính là làm bạn với Trình Ý.
Hai người rất hợp nhau trong cả tính cách lẫn suy nghĩ. Cho nên khi nhìn thấy Phó Nhược Hằng đối xử không tốt với Trình Ý, cô vẫn luôn khuyên Trình Ý nên từ bỏ, cô thậm chí còn tức giận đi cãi nhau với anh trai vì Trình Ý.
Nhưng đến hôm nay thì Mộng Dao lại rơi vào tình trạng giống như Trình Ý năm xưa, ở bên cạnh một người không yêu mình.
Thật là trớ trêu!
Bây giờ cô mới hiểu cảm giác năm xưa của Trình Ý. Thì ra ở bên cạnh một người không yêu mình là loại cảm giác chẳng dễ chịu một chút nào. Nó đau râm rỉ ở trong tim như một cái dằm nhưng lại không có cách nào buông tay được, cũng không có cách nào nói ra được.
Mà nguyên do của vết thương đó lại xuất phát từ Trình Ý. Cho nên cô lại càng không biết phải mở miệng sao để giãi bày tâm sự với Trình Ý.
Chẳng lẽ lại nói Tống Tri Hành đối xử không tốt với cô là bởi vì còn yêu Trình Ý sao?
Như vậy cả ba người đều sẽ cùng khó xử mà thôi.
“Trình Ý, năm đó… cậu thật sự không có một chút rung động nào đối với Tống Tri Hành sao?”
Trình Ý nghe Mộng Dao hỏi câu này thì có hơi khựng lại. Trong tâm trí của cô thoáng chốc ùa về ký ức của 5 năm trước. Khi mà cô đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, Tống Tri Hành đã xuất hiện, đưa tay đỡ lấy cô.