“Muốn hay không, không đến lượt cô quyết định.”
Đáy mắt anh tràn đầy tia lạnh lùng cúi xuống, không khoan nhượng mà bế hẳn cô lên.
“Im miệng! Cô định để cả nhà thức giấc vì cô sao?”
Mộng Dao lại ước gì có ai nghe thấy tiếng khóc của mình mà chạy ra cứu cô. Nhưng cả một căn nhà rộng lớn như vậy lại không có một ai nghe thấy tiếng khóc của cô cả.
Cô cứ thế bị Tống Tri Hành bế ra ngoài xe. Mộng Dao vô cùng hoảng sợ, cô liên tục nắm lấy tay anh hỏi lại.
“Chúng ta đi đâu vậy? Anh không được phá bỏ đứa bé đâu đó.”
“Chúng ta đi đến cục dân chính.”
“Để làm gì?”
“Chẳng phải cô muốn cùng tôi kết hôn sao? Tôi cho cô toại nguyện.”
Mộng Dao thật sự không hiểu Tống Tri Hành đang nói cái gì. Chẳng lẽ anh thật sự đã say quá hóa rồ rồi sao?
“Nhưng mà giờ này Cục Dân Chính đã đóng cửa rồi mà.”
Nghe thấy vậy Tống Tri Hành liền cho lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Alo, bây giờ tôi sẽ đến cục dân chính, bảo bên đấy tăng ca đi.”
Bên đối diện hình như còn chưa kịp hỏi gì thì Tống Tri Hành đã cúp máy. Anh nhanh chóng lái xe lao đi trên đường. Mộng Dao sợ hãi mà chỉ biết nhắm mắt lại.
Khi chiếc xe dừng lại, Tống Tri Hành mở cửa xe bế xốc cô lên đi thẳng vào bên trong mà không thèm nói lấy một lời. Mộng Dao hoảng sợ chỉ có thể nắm lấy cổ áo anh.
Mùi rượu phả ra gay gắt từ trên cổ áo anh, người đàn ông hơi loạng choạng càng khiến cho cô thêm hoảng sợ mà ôm chầm lấy anh. Cho nên khi hai người bước vào trong Cục Dân Chính lại biến thành một cảnh tượng hết sức ngại ngùng trước mặt các nhân viên ở đó.
Tống Tri Hành đặt Mộng Dao ngồi trên ghế, còn mình thì ngồi xuống ngay bên cạnh. Một nhân viên đứng tuổi bị gọi dậy lúc nửa đêm để đến Cục Dân Chính đáng lẽ phải tỏ ra rất khó chịu nhưng ông ta vừa nhìn thấy Tống Tri Hành sắc mặt liền thay đổi.
Tống Tri Hành là người đứng đầu nền kinh tế huyết mạch của cả nước. Ai lại dám đắc tội anh ta?
Đừng nói bị gọi dậy nửa đêm. Cho dù là anh ta có bảo ông cởi áo chạy ngoài đường, ông ta cũng không dám từ chối.
Ông ta cười lấy lòng một cái.
“Tống tổng… hôm nay ngài đến đây có chuyện gì sao ạ?”
Tống Tri Hành nhìn sang chỗ của Mộng Dao với đôi mắt đục đỏ.
“Làm thủ tục đăng ký kết hôn cho tôi với cô ta.”
Mộng Dao liền nắm lấy tay anh. Cô biết anh làm vậy chỉ là bởi vì đang say mà thôi. Nếu như ngày mai anh tỉnh táo trở lại anh sẽ hối hận thì phải làm sao?
Đời người có vài ba chuyện sẽ hối hận nhưng đó tuyệt đối không nên là chuyện kết hôn.
Kết hôn là chuyện của cả đời người, không thể quyết định trong lúc say được.
“Tống Tri Hành, anh suy nghĩ kỹ một chút đi. Kết hôn là chuyện cả đời, anh bây giờ không được tỉnh táo. Hay là chúng ta đi về đi!”
Tống Tri Hành lại không thèm để ý đến lời cô nói mà hét vào mặt nhân viên ở đó làm cho cả Mộng Dao lẫn nhân viên đều giật mình run cầm cập.
“Tôi bảo là làm nhanh lên, không nghe thấy sao?”
“Tôi làm ngay đây… Ngay đây!”
Xong ông ta lại quay sang nhìn Mộng Dao.
“Cô cho tôi xin Căn Cước Công Dân trong người.”
Mộng Dao lại đưa mắt nhìn Tống Tri Hành.
“Anh… sẽ không hối hận đó chứ?”
Đôi mắt anh lạnh lùng, giọng nói có chút đau lòng: “Đời này Tống Tri Hành tôi chưa từng làm chuyện gì để phải hối hận cả.”
Nghe xong Mộng Dao mới yên tâm đưa Căn Cước cho bọn họ.
Khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, nhìn hai tờ giấy kết hôn trên tay. Cô thật sự hy vọng ngày mai sau khi anh tỉnh dậy thì sẽ không hối hận.
Bởi vì đời người kết hôn là chuyện cả đời, không nên là chuyện nửa vời.
Trên suốt đoạn đường trở về, Mộng Dao cứ nhìn những ánh đèn chạy dài.
Một đời dài như vậy, sóng gió nào còn cần trải qua?
Một đời dài như vậy, phải làm sao để có thể tìm được một người mình muốn ở bên cạnh cả đời. Một người không xem mình là sự lựa chọn, không phải là thế thân của ai khác, mà là bởi vì người ấy cần mình.
Sáng hôm sau, khi Tống Tri Hành tỉnh dậy, ann thấy mình đang nằm trên giường lớn của phòng ngủ. Còn Mộng Dao thì đang nằm co ro trên sô pha.
Rõ ràng đêm qua cô thấy anh say quá rồi, không thể để anh nằm trên sô pha khó chịu được. Vì vậy cô chỉ có thể dìu anh lên giường ngủ còn cẩn thận đắp chăn cho anh. Còn mình thì ngủ trên sô pha.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đáng thương nằm co ro trên sô pha, Tống Tri Hành đột nhiên cảm thấy hơi nhói ở trong tim. Anh không biết phải làm sao với một người con gái tốt như cô.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Dao mà lại nhớ đến Trình Ý. Anh không thể nào đón nhận thêm một ai vì trong tim của anh lúc nào cũng hiện lên hình bóng của Trình Ý.
Ngay cả khi anh chấp nhận buông bỏ Trình Ý cũng không có nghĩa là anh sẽ mở lòng đón nhận một người con gái khác. Anh không tệ đến mức dùng một người mới để quên đi người cũ.
Nhưng khi anh liếc mắt nhìn sang trên chiếc bàn cạnh đó, thấy hai cuốn sổ màu đỏ. Tống Tri Hành đột nhiên nhíu mày, anh cầm lên xem, một loạt ký ức nhảy số trong đầu anh.
Anh nhớ lại hành động điên rồ của mình đêm qua. Đêm qua anh lại cưỡng ép Mộng Dao đến Cục Dân Chính để làm thủ tục kết hôn.
Anh lấy tay đập vào đầu.
Tống Tri Hành, mày đúng là điên thật rồi!
Tiếng đập lớn đến nỗi Mộng Dao giật mình tỉnh dậy. Khi phát hiện anh đang đứng nhìn cô thì liền mở to mắt nhìn anh.
Cô ngồi bật dậy, thấy anh đang cầm giấy kết hôn trên tay. Cô biết chắc rằng anh đã nhớ lại chuyện điên rồ đêm qua anh đã làm.
“Tống Tri Hành, đêm qua… cái đó…”
“Tôi xin lỗi, đêm qua là tôi say quá. Tất cả cô hãy quên đi, đừng xem là thật, tôi sẽ nói với bên đó hủy giấy tờ này đi.”