Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 32: Không về nữa.




Trình Ý nghe Mộng Dao hỏi câu này thì có hơi khựng lại. Trong tâm trí của cô thoáng chốc ùa về ký ức của 5 năm trước. Khi mà cô đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, Tống Tri Hành đã xuất hiện, đưa tay đỡ lấy cô.

Trong mắt cô lúc đó, anh giống như một vị ân nhân vậy. Nếu như không có Tống Tri Hành, cô cũng đã không có cách nào giữ được Tiểu An và Tiểu Nhiên. Và chắc chắn cũng không bao giờ có Trình Ý của ngày hôm nay.

Nhưng trong thâm tâm cô biết rõ, cô đối với anh trước giờ chỉ có cảm kích. Mà cảm kích đó trước giờ chưa từng biến thành tình yêu. Cô đôi lúc cô cũng mở lòng chấp nhận anh nhưng những lần anh muốn tiến xa hơn với cô thì Trình Ý lại vô thức lùi lại.

Trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng, cô làm như vậy là có lỗi với Phó Nhược Hằng. Mặc dù cô biết, tất cả đều là do cô lựa chọn rời khỏi người đàn ông chỉ biết làm cho cô đau lòng kia thôi.

Nhưng mà sau cùng vẫn là không có cách nào lừa mình dối người được. Cô chỉ xem Tống Tri Hành như người thân, một người đã quá quen thuộc trong cuộc sống của cô.

Ở bên cạnh anh, cô luôn có cảm giác an tâm vui vẻ, mọi chuyện đều có thể cùng anh giải bày. Cùng anh ăn cơm, cùng anh chăm sóc Tiểu An, nhưng để bảo biến nó thành tình yêu ấy, chắc là không thể. Tình cảm ấy chỉ như tình thân, không phải là loại cảm giác khiến cho con người ta điên cuồng trong tình yêu.

Cô nói với anh, “Sau này khi anh thực sự yêu một người anh sẽ rõ. Cho dù là mình mẩy trầy trụa vẫn không có cách nào buông bỏ được.”

Và sau này, khoảnh khắc nhìn thấy cô tiến vào lễ đường nắm tay người đàn ông khác, anh cuối cùng cũng hiểu được điều đó.

“Thật ra là chưa từng rung động, chỉ có cảm kích. Tống Tri Hành của năm đó thật sự đã cứu vớt mình. Mình lại chẳng có gì để đáp lại, làm phiền cậu ấy một khoảng thời gian như vậy, lại chẳng thể cho cậu ấy đáp án mà cậu ấy mong muốn.”

“Thực ra… Trình Ý, Tống Tri Hành vẫn chưa quên được cậu. Cậu biết mà, lần đó ở trong khách sạn, cậu ấy vì nhầm tưởng mình là cậu… cho nên…”

Trình Ý không phải là không biết chỉ là cảm thấy áy náy, lại cảm thấy có chút tức giận.

Trong ấn tượng của cô Tống Tri Hành đâu phải là người đàn ông tệ đến mức uống rượu vào rồi mất hết lý trí như vậy.

Đây lại còn là bạn thân cô nữa chứ?

Sao anh có thể làm ra chuyện tồi tệ như thế?

“Mình biết chứ, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi. Cái quan trọng là Tống Tri Hành phải có trách nhiệm với cậu chứ? Đứa bé vô tội kia mà.”

Cái cách anh lựa chọn phá bỏ đứa bé khi biết sự thật càng khiến cho cô thất vọng về anh. Rõ ràng anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, rất biết suy nghĩ cho người khác.

Tại sao đến chuyện của Mộng Dao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ?

“Cũng may là bây giờ cậu ấy còn chút lương tâm mà đón mẹ con cậu về. Nếu không mình nhất định sẽ không để yên cho cậu ấy. Mà hai người định khi nào sẽ kết hôn?”

Ánh mắt của Mộng Dao thoáng hiện nét buồn buồn, cô mím môi.

“Kết hôn gì chứ?”

Chân mày Trình Ý đột nhiên giãn ra, “Thì phải kết hôn chứ? Đến con bây giờ cũng đã có rồi chẳng lẽ cậu ấy không định cho cậu một danh phận sao? Ba mẹ phải kết hôn thì đứa bé mới có giấy khai sinh chứ?”

Tống Tri Hành chịu chấp nhận cho Mộng Dao giữ lại đứa bé cô đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Tuy không biết những lời anh cam kết với cô có lời nào là thật nhưng mà Mộng Dao thật sự không dám đòi hỏi lấy một danh phận từ anh.

Mộng Dao cứ nghĩ chỉ cần cô không nói, anh không nói thì sẽ không ai biết chuyện hai người đã đăng ký kết hôn rồi.

Chỉ là… người tính không bằng trời tính. Hôm nay lúc Mộng Dao đi sang Phó gia chơi, người làm đi lên dọn dẹp phòng cho sạch sẽ lại nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn cô để trong tủ.

Người làm nhìn thấy tất cả nhưng cô ta cũng biết quy tắc ở Tống gia, nhiều chuyện thật sự không tốt. Không cẩn thận mồm mép rất dễ rước họa vào thân.

Cô ta không nói gì mà đi xuống bếp phụ dọn dẹp, Tử Y thì đang tưới nước cho mấy chậu lan ngoài vườn. Bọn họ đang lặt rau chuẩn bị bữa tối vừa bàn tán chuyện của Mộng Dao.

“Phó tiểu thư thật may mắn nhỉ? Từ nhỏ đã làm một con chim hoàng yến sống trong lồng son. Bây giờ sang Tống gia của chúng ta lại được cưng như cưng trứng, muốn về Phó gia là lập tức về Phó gia.”

“Con không phải là vì cô đang mang thái trưởng tử nhà họ Tống sao? Không được cưng mới là lạ đó.”

“Nhưng mà cô ấy cũng đáng thương nhỉ? Đến đây sống bao lâu rồi mà cậu chủ vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến. Ngay cả một danh phận cũng không có.”

“Ai bảo với cô là cô ta không có danh phận?”

Sau đó người làm kia liền nói nhỏ chuyện mình nhìn thấy cho cô nghe.

“Mới nãy tôi dọn dẹp phòng của cậu chủ thì nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn của cậu chủ và cô Phó đó. Xem ra chúng ta sắp có mợ chủ mới rồi.”

Bỗng đột nhiên từ phía sau lưng hai người vang lên một giọng nói trung niên.

“Cô vừa mới bảo thấy giấy đăng ký kết hôn của ai kia?”