Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 29: Đề nghị kết hôn.




“Cô là người đề nghị chúng ta kết hôn sao?”

Mộng Dao nhìn vào đêm tối, trong đêm tối chỉ có hơi thở nồng nặc mùi rượu cùng với giọng nói trầm khàn của hắn.

Ánh đèn nhỏ từ phía đối diện giường phản chiếu khuôn mặt đẹp đến kinh thiên động địa, đôi mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay hắn siết chặt đè lấy bả vai cô, đè ép thân thể kia ở bên dưới.

Dường như hắn đã say đến mức đánh mất lý trí mà quên mất cô đang mang thai. Khi say con người ta thường trở về đúng bản chất thật của mình.

Một bản sao khác của Tống Dịch. Độc đoán và cay nghiệt…

“Cô thích tôi sao? Cô muốn cùng tôi kết hôn đến như vậy sao?”

“Không phải…”

Cô còn chưa nói xong, Tống Tri Hành đã cúi xuống, giữ chặt lấy gáy cô, cuồng dã mà hôn xuống. Trong miệng anh toàn bộ đều là mùi rượu, đôi mắt chán ghét cô đến cùng cực.

Nhưng tại sao đôi môi lại không thể dừng lại được, tham lam lưu luyến muốn nếm trọn cô từng chút một.

Hắn phát điên lên trong đêm tối như một gã mất trí.

Giọng nói của Mộng Dao yếu ớt, phải khó khăn lắm từng câu chữ mới thoát ra khỏi cổ họng.

“Không có…”

Mộng Dao bình thường cũng không yếu ớt nhưng lực siết của Tống Tri Hành quá mạnh. Hơi thở từng chút từng chút bị anh cưỡng đoạt lấy không thương tiếc.

Tại sao lại làm vậy với cô?

Rõ ràng đó không phải là ý của cô.

“Tôi thật sự không có… nói… là mẹ…”

“Đừng có biện minh. Ngay cả mẹ cô cũng gọi rồi còn bảo là không muốn làm Tống phu nhân sao? Cô thấy mẹ tôi thương cô, muốn dùng đứa bé này để ỷ lại nhà họ Tống cả đời này hay sao?”

Ánh mắt Tống Tri Hành càng thêm giận dữ. Hắn ghét bị người khác khống chế cuộc đời mình biết bao. Từ nhỏ hắn đã một mình phải trưởng thành hơn người khác, bắt buộc phải vượt trội hơn người khác, lúc nào cũng phải gồng mình lên chiến đấu với mọi thứ.

Nhưng Tống Tri Hành cũng là con người, hắn cũng biết mệt mỏi chứ. Và rồi hắn gặp lại Trình Ý, một cô gái xinh đẹp dịu dàng, ở cô luôn mang đến cho cô một loại cảnh giác dễ chịu khó nói thành lời.

Nhìn cô chịu bất hạnh, hắn muốn che chở.

Nhìn cô không được yêu nhưng lại luôn chạy theo người đàn ông không yêu mình, hắn xót xa.

Nhìn thấy cô dịu dàng ở bên cạnh chỉ như vậy thôi, những quan tâm nhỏ nhặt trong những năm tháng tuổi trẻ đó giống như một cơn mưa mùa hạ chớm nở một đoạn tình cảm trong lòng.

Phó Nhược Hằng là mối tình đầu của Trình Ý còn Trình Ý lại là mối tình đầu của Tống Tri Hành. Ba người bọn họ người đuổi kẻ bắt nhưng lại chẳng ai chịu quay đầu nhìn lại.

Cuối cùng là bỏ lỡ.

Tình cảm khi được đáp lại là hạnh phúc, khi không thể nói thành lời lại biến thành một loại chấp niệm khó bỏ trong tim.

Còn khi bất chấp tất cả để yêu một người dù biết không có kết quả mà vẫn cố chấp lừa mình dối người thì lại trở thành nỗi day dứt khó buông.

Kết quả đau mình lại đau người.

Trên đời này, những thứ thời thanh xuân bỏ lỡ, những thứ khó có được lại là thứ tiếc nuối nhất.

Mà tiếc nuối thì lại khó quên, thói quen thì lại khó bỏ.

Khó khăn lắm Tống Tri Hành mới chịu buông tha cho cô. Mộng Dao còn chưa kịp hít thở lấy lại được không khí đã bị Tống Tri Hành nắm lấy tay kéo dậy.

“Được, nếu như đó là điều cô muốn thì tôi sẽ toại nguyện cho cô.”

Không đợi Mộng Dao mở miệng, ánh mắt của Tống Tri Hành cang thêm phần lạnh lẽo.

“Đứng dậy! Đi theo tôi!”

Hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Trên người Mộng Dao bây giờ chỉ mặc duy nhất một bộ đồ ngủ mỏng.

Mặt của Mộng Dao ngay lập tức biến sắc, cô gắt gao cắn chặt môi bật lại.

“Tôi không đi.”

Nhìn gương mặt lạnh tanh của anh càng khiến cho cô hoảng sợ. Rốt cuộc là hắn đang muốn đưa cô đi đâu chứ. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của hắn lúc này ai mà dám đi theo kia chứ?

Rốt cuộc là Tống Tri Hành đang phát điên cái gì vậy chứ?

Cô bám lấy cánh cửa phòng không muốn đi theo hắn. Giọng nói của cô rất thấp, thân thể cố nén sự run rẩy, tựa như dùng hết sức lực và sự can đảm để nói ra vậy.

“Tống Tri Hành, tôi xin anh đấy tôi không muốn đi. Anh muốn mang tôi đi đâu chứ? Tôi đang có thai mà.”

Cô vừa khóc vừa mếu máo cầu xin hắn.

Bây giờ cô thực sự rất sợ, sợ hắn sẽ làm hại cô và bảo bối trong bụng.

Chẳng lẽ hắn nghĩ cô dùng đứa bé ép hắn kết hôn với mình cho nên muốn đưa cô đi phá thai nữa hay sao chứ?

Sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

Hắn có còn là con người hay không?

Ngoài Trình Ý ra thì tất cả những người phụ nữ khác đều làm cỏ rác cho anh ta tùy ý giẫm đạp hay sao?

“Tống Tri Hành, tôi xin anh đấy. Tôi sẽ không dùng đứa bé để trói buộc anh. Nếu như anh muốn ngay bây giờ tôi sẽ lập tức mang đứa bé rời khỏi đây.” Mộng Dao khóc nấc lên.

Cô chưa từng cầu xin ai nhưng hôm nay cô lại hạ mình để cầu xin anh. Cô rất sợ trạng thái phát điên hiện tại của anh.

Cổ tay cô bị anh nắm đến đỏ ửng cả lên. Những ngón tay bấu chặt vào cạnh cửa đau đến muốn toác ra. Sống ngần ấy năm trên đời đây là lần đầu tiên Mộng Dao phải chịu đựng như vậy.

Nhưng tất cả đều không thể lay chuyển được một trái tim sắt đá của Tống Tri Hành. Sự thương hại nó chỉ thoáng qua một chút trong mắt Tống Tri Hành rồi biến mất.

Ánh mắt của Tống Tri Hành đầy chế giễu: “Muốn hay không, không đến lượt cô quyết định.”