“Không thể được đâu ạ.”
“Tại sao? Nhân lúc cái thai còn chưa to thì kết hôn. Sau này khi đứa trẻ sinh ra sẽ đường đường chính chính là con cháu Tống gia.”
Nhưng Mộng Dao vẫn cương quyết lắc đầu.
“Nhưng mà Tống tổng không đồng ý đâu ạ.”
Tống tổng?
Thì ra lâu nay cô vẫn luôn xưng hô với Tống Tri Hành như vậy sao?
“Tống tổng? Đến con còn có rồi sao lại gọi xa cách như vậy chứ? Con phải gọi là Tri Hành, sau này khi kết hôn thì có thể gọi là ông xã.”
“Nhưng mà…”
Rõ ràng cô biết là anh không muốn lấy cô. Anh chỉ nói là muốn chịu trách nhiệm về đứa bé, không hề có ý định kết hôn. Và anh cũng đã nói rõ ràng với cô, ngoại trừ tình cảm ra, cái gì anh cũng có thể cho cô.
Vậy thì làm sao anh lại chấp nhận vì đứa bé này mà kết hôn với cô được chứ?
“Không có nhưng nhị gì cả, con phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Nó đâu thể sống hạnh phúc khi mà cha và mẹ đều không có mối liên hệ với nhau.”
Biết là như vậy, nhưng cô biết trái tim anh đã thuộc về ai. Đó là một vị trí mà cả đời này cô không thể tranh giành được.
Và cô cũng không muốn tranh giành nữa. Cô rất sợ một cuộc hôn nhân không tình yêu, một cuộc hôn nhân chỉ là vì trách nhiệm. Liệu có hạnh phúc không khi cô chỉ là một người đến bên cạnh chỉ bởi vì cô rất giống cô ấy.
Cô sợ Tống Tri Hành xem cô là thế thân của Trình Ý. Bởi vì hai người đã chơi thân với nhau từ rất lâu, từ cử chỉ, hành động đến thói quen đều trong vô thức mà trở nên giống nhau.
Nếu không phải vì như vậy thì sao mà đêm đó Tống Tri Hành lại nhìn nhầm cô thành Trình Ý được.
“Chuyện này con cứ yên tâm, mẹ sẽ làm chủ cho con. Mẹ tin Tri Hành không phải là người đàn ông tồi tệ đến mức để cho người con gái mang thai con của nó không có được một danh phận đàng hoàng ở nhà họ Tống.”
Mộng Dao chỉ biết cười nhạt, mẹ tin con trai của mẹ nhưng con lại không dám tin. Trong người của Tống Tri Hành đang chảy dòng máu của Tống Dịch.
Cô cũng có anh trai nên cô hiểu, tính cách đàn ông rất cố chấp. Ann ta sẽ không bao giờ chịu thay đổi vì người con gái anh ta không yêu đâu.
Buổi tối Tống Tri Hành trở về nhà khá muộn, lại đang lúc Mộng Dao ở trên phòng nghỉ ngơi. Tống Tri Hành vừa trở về định bước lên lầu liền bị Trình Ý gọi đến nói chuyện.
“Tri Hành, con ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tống Tri Hành cau mày, “Mẹ muốn nói chuyện gì vậy ạ?”
“Con nghĩ sao về chuyện kết hôn với Mộng Dao? Đến con hai đứa còn có rồi, chẳng lẽ con không định cho con bé một danh phận sao?”
Tống Tri Hành nghe xong chuyện này thì đứng phắt dậy, anh tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Chẳng phải lúc đầu con đã nói rõ rồi sao? Chỉ nhận mẹ không nhận con. Đứa bé đó là con cháu của Tống gia đương nhiên con sẽ thừa nhận. Còn cô ta, con sẽ không lấy.”
Mộng Dao đứng từ trên lầu nhìn xuống, khuôn mặt dịu dàng bỗng trở nên tái mét. Mặc dù đã biết trước câu trả lời nhưng trực tiếp nghe từ miệng Tống Tri Hành vẫn khiến cho cô cảm thấy đau nhói.
Anh ghét cô đến mức như vậy luôn sao?
“Tại sao con lại không thể chấp nhận con bé? Mẹ thấy Mộng Dao rất tốt, con bé còn đang mang thai con của con. Chẳng lẽ con không thể vì đứa trẻ này mà cho con bé một gia đình hoàn chỉnh sao? Con định để con của con sau này ra đường bị người ra chỉ trích là ba mẹ nó không kết hôn mà sinh ra nó sao?”
Nghe đến đây, giọng nói của người đàn ông càng trở nên gay gắt hơn, lần này anh vẫn lạnh lùng dứt khoát như vậy.
“Ai dám sau lưng nói con gái của Tống Tri Hành này con sẽ cắt lưỡi kẻ đó. Con trịnh trọng tuyên bố một lần nữa, đời này con sẽ không kết hôn, cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa.”
Tử Y cũng thật sự không thể nào hiểu nổi Tống Tri Hành, tại sao anh lại cố chấp như vậy chứ?
Không thể lấy được Trình Ý thì cả đời không kết hôn luôn à? Anh định sống một mình cô độc không cần ai chăm sóc như vậy luôn sao?
Tống Tri Hành cầm lấy áo khoác, lại một lần đi ra ngoài, mặc kệ cho Tử Y đang ở phía sau chửi theo.
“Tống Tri Hành, cái thằng nhóc thối này! Con lại tính đi đâu nữa thế hả? Con đứng lại đó cho ta!”
Mộng Dao đang đứng ở trên lầu, bất giác khi anh đứng lên quay đầu lại cô đứng nép mình ở phía sau cánh cửa, hông bị vật cứng đụng trúng.
Đau, nhưng cô lại không dám lên tiếng. Cơn đau từ lưng hay là nỗi tủi thân vì cảm thấy cho dù cô có đang ở đây, cho dù cô có đang mang thai con của người đàn ông kia.
Nhưng trong tim anh lại chẳng hề có cô.
Cô chỉ giống như là một người mang thai hộ của anh mà thôi.
“Nhận mẹ không nhận con?” Ha, có phải sau khi cô sinh đứa bé này ra thì anh sẽ lạnh lùng vứt bỏ giống như một món đồ đã hết giá trị lợi dụng không?
Cô không phải là Trình Ý, không thể để cho người khác muốn tùy ý giẫm đạp gì cũng được.
Cô chưa từng dựa dẫm, lúc nào cũng dứt khoát, không bi lụy. Cô chỉ sợ mình dựa dẫm vào đàn ông để rồi chạy theo những thứ không thuộc về mình.
Tống Tri Hành là chủ tịch của Tống thị, cũng là chủ tịch trẻ nhất từ trước đến nay trong giới tài chính. Năm mười sáu tuổi ann đã gánh vác công ty do cha anh để lại, khiến cho người khác vừa ngưỡng mộ lại luôn luôn dè chừng.
Nhưng hình như anh quên rồi, cô cũng là vị tiểu thư duy nhất của nhà họ Phó, cũng là nữ diễn viên nổi tiếng đi lên bằng thực lực chứ không phải nhờ danh tiếng của gia đình. Nếu như không phải vì Từ Tuấn rất có thể cô đã chẳng an phận làm tiểu thư nhà họ Phó.
Đứa bé này là của cô, nếu như không thể cho nó một gia đình đầy đủ thì cô sẽ tự mình nuôi nó mà không cần anh.
Nói vậy thôi nhưng không hiểu tại sao nước mắt của cô vẫn rơi. Cô lên giường và đắp mền đi ngủ.
Nửa đêm, cô nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, có lẽ là Tống Tri Hành đã trở về. Đột nhiên chiếc nệm lún xuống, một lực mạnh kéo lấy cánh tay nhỏ của cô đè chặt xuống giường.
“Cô là người đề nghị chúng ta kết hôn sao?”