Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 27: Tàn nhẫn.




Mộng Dao một mình đi ra xe trước, tài xế nhìn thấy mắt cô đỏ hoe thì biết ngay là cô vừa mới khóc xong. Bọn họ đều biết xưa nay Tống Tri Hành có một nốt chu sa trong tim mang tên Trình Ý.

Đột nhiên một cô gái xuất hiện làm khuấy động cuộc sống của cậu ấy không có nghĩa là cậu ấy sẽ đối tốt với cô đâu. Càng là vì đứa trẻ trong bụng của cô nữa.

Cô gái này cũng thật là đáng thương. Cô ấy lại xuất hiện ngay khi Tống Tri Hành vừa thất tình, không cần nghĩ cũng biết trái tim của Tống Tri Hành bây giờ đang ở bên ai.

Vì những vết thương với người cũ mà làm tổn thương người mới. Bởi vì những vấn vương với người cũ lại không có cách nào mở lòng đón nhận người mới.

Bởi vì những cái tốt đẹp nhất của anh, bởi vì tất cả những tình cảm chân thành nhất của anh đều đã dành trọn một lần. Một lần tốt nhất, một lần duy nhất cho một người con gái duy nhất.

Điều này Tống Tri Hành thật sự rất giống Tống Dịch. Cả đời vì một người con gái đã cũ mà tổn thương một người con gái tốt khác ở bên cạnh mình.

Liệu Tống Tri Hành có trở thành một Tống Dịch thứ hai?

Tống Tri Hành vốn dĩ không tệ nhưng lại lại trở nên tồi tệ sau những tổn thương trong cuộc tình với Trình Ý.

Có lẽ giống như người ta vẫn thường nói, bởi vì không phải là cô ấy cho nên ai cũng như vậy thôi.

Được một lúc khi Mộng Dao khóc xong thì Tống Tri Hành cũng vừa ra tới, anh nhìn cô với ánh mắt e ngại.

“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Suốt đoạn đường đi cô không hề nói chuyện gì với Tống Tri Hành.

Có lẽ người như Tống Tri Hành thật sự rất nhạt nhẽo cho nên Trình Ý mới không thích anh chứ cái dáng vẻ đẹp trai này của anh thì chắc chắn là ăn đứt Phó Nhược Hằng rồi.

Làm sao có chuyện Trình Ý ở bên cạnh một người đẹp trai như vậy năm năm mà một chút tình cảm cũng không có chứ?

Trái tim của Trình Ý đúng là cố chấp mà. Phó Nhược Hằng đối với cô tàn nhẫn nhưng cô lại yêu anh, còn Tống Tri Hành tuy đối với Mộng Dao rất phũ phàng nhưng đối với Trình Ý lại muôn vàn cưng chiều.

Cô chỉ ước cô được một nửa như Trình Ý thôi chắc cô đã rung động rồi. Kiểu người đàn ông lạnh lùng với cả thế giới nhưng chỉ dịu dàng với mỗi mình em thôi thì cô gái nào mà chẳng ao ước.

Tống Tri Hành nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của cô thì đột nhiên nhớ đến Trình Ý. Lúc Trình Ý mang thai, đôi mắt của cô cũng mang nhiều ưu phiền như vậy.

Chết tiệt! Anh đang nghĩ cái quái gì chứ?

Tại sao lại nhìn thấy bóng dáng của Trình Ý trên người của Mộng Dao chứ?

Rõ ràng là hai người khác nhau mà.

Anh không muốn bản thân tồi tệ giống ba của mình. Xem người con gái khác là thế thân của người phụ nữ anh yêu, như thế thì sẽ tổn thương cho cả hai.

Anh gạt đi cái suy nghĩ kia. Anh lấy laptop ra tiếp tục công việc ở công ty của mình.

“Tí nữa tôi đến công ty có chút việc, em vào trong nhà nghỉ ngơi chút đi. Đi cả buổi sáng chắc em cũng mệt lắm rồi.”

Mộng Dao gật đầu. Quả thật cô cảm thấy con người như Tống Tri Hành mà chịu đi khám thai chung với cô thì cũng đã là kỳ tích rồi, còn là anh tự nguyện chứ chẳng ai ép buộc anh cả.

Mộng Dao vừa về đến nhà thì Tử Y đã chạy đến hỏi thăm cô.

“Hôm nay con đi khám thai thế nào? Đứa bé có khỏe không? Con có mệt không lại ghế sô pha uống miếng nước cho đỡ mệt.”

Trần đời chắc chỉ có mình Tử Y là mẹ chồng quan tâm con dâu như vậy. Lúc trước Mộng Dao hay xem những bộ phim truyền hình dài tập, cô cảm thấy mẹ chồng của giới hào môn là một thứ gì đó rất ghê gớm. Nếu như cô phải gả nhất định sẽ gả cho một người đàn ông bình thường.

Mẹ của Từ Tuấn lúc trước cũng rất tốt với cô, bà còn nói nếu như hai người kết hôn thì sẽ dọn ra riêng. Cho nên cô luôn nghĩ gả cho anh chắc chắn sẽ không phải sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu.

Vậy mà từ lúc gặp Tử Y đến giờ cô luôn có một loại cảm giác gần gũi khó tả giống như là mẹ của cô vậy.

Cô cảm thấy có khi bà còn quan tâm cô hơn cả mẹ ruột của cô. Điều này khiến cho một cô gái từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ như cô cảm thấy rất ấm áp.

“Dạ bác sĩ bảo đứa bé rất khỏe mạnh ạ.”

“Con đang có thai phải chú ý cẩn thận một chút, nhất là không được để bản thân xúc động.”

“Dạ thưa bác.”

“Còn bác cái gì nữa. Phải gọi là mẹ chứ? Là bà nội của đứa bé trong bụng con kia mà.”

“Dạ, thưa m… mẹ.”

Tuy là Mộng Dao có hơi ngượng nhưng cô thật sự rất thích Tử Y, nếu như Tử Y là mẹ ruột của cô thì tốt biết mấy.

“Mộng Dao, con có muốn trở thành con dâu của mẹ không?”

Mộng Dao im lặng, cô không dám nói bản thân muốn hay là không.

Bởi vì cô biết mình không nên tham lam những thứ không thuộc về mình.

“Hay là hai đứa kết hôn đi!'