“Sao rồi bác sĩ?”
Nhìn vào chấm đen trên màn hình máy siêu âm, Tống Tri Hành đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc khó tả. Hình như anh là loại cảm xúc của người làm cha, anh rất chờ đón sự xuất hiện của đứa bé này.
Ấy vậy mà sáng nay lúc anh bảo muốn đưa Mộng Dao đi bệnh viện siêu âm vậy mà mẹ anh lại cương quyết không đồng ý. Bà còn sợ anh lừa bà để ép Mộng Dao đi phá thai lần nữa.
Phải cho đến khi Mộng Dao chủ động lên tiếng nói với bà rằng:
“Không sao đâu ạ. Con tin lần này Tống tổng đã thay đổi rồi.”
“Ừm, vậy mẹ tạm thời tin Tri Hành một lần. Đây là số điện thoại của mẹ, nếu như nó có làm gì quá đáng với con thì cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.”
Mộng Dao nhìn Tử Y với ánh mắt vô cùng cảm kích.
“Dạ, con biết rồi ạ.”
Sau đó bà liền quay sang nhìn Tống Tri Hành với ánh mắt ghét bỏ.
“Còn con nữa, nhất định không được phép bắt nạt Mộng Dao đâu có biết không?”
“Con biết rồi mà mẹ, chẳng lẽ mẹ không thể tin con trai mẹ được lấy một lần sao?” Tống Tri Hành mặt mày nhăn nhó nhìn Tử Y.
Sau khi cả hai rời đi, bà lại gọi điện cho Cố Thành một lần nữa xác nhận là sáng nay Tống Tri Hành đặt lịch hẹn đi khám thai chứ không phải đi phá thai bà mới yên tâm.
“Đứa bé phát triển rất khỏe mạnh. Thai phụ nên chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ để đứa bé được phát triển tốt hơn.”
Tống Tri Hành nghe xong thì gật gù yên tâm. Sau đó anh liền dìu Mộng Dao đi ra ngoài, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ăn xoài lắc ở bên ngoài hình lang thì cô nuốt nước bọt.
Hôm nay tự nhiên sao cô lại thèm chua chứ?
Cô cố gắng để không nghĩ đến nó nhưng hành động của cô đã thu hút sự chú ý của Tống Tri Hành. Anh nhìn theo ánh mắt của cô thì phát hiện ra là cô đang thèm xoài.
“Cô thèm xoài à?”
Mộng Dao im lặng lắc đầu.
Nhưng Tống Tri Hành đột nhiên lại kêu cô ngồi xuống đợi anh một chút. Được tầm khoảng hơn hai mươi phút sau anh quay lại, trên tay là bịch xoài lắc.
Thì ra là anh đi mua xoài cho cô à?
“Này, cô ăn đi.”
Mộng Dao đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh. Tống Tri Hành lại nói tiếp.
“Tôi không muốn con của Tống Tri Hành tôi phải thiếu thốn thứ gì từ trong bụng mẹ.”
Cô biết anh chỉ là vì con nhưng trong lòng vẫn rất vui. Mộng Dao nhận lấy bịch xoài, cô không kìm được mà chảy nước miếng khi nhìn thấy món xoài ngon như vậy. Cô cho một miếng vào miệng rồi ăn không ngừng.
Tống Tri Hành đứng ở bên cạnh châm một điếu thuốc, vừa không quên nhắc nhở cô.
“Ăn chậm thôi không ai giành với cô đâu.”
Mộng Dao quay sang nhìn Tống Tri Hành, lúc này cô mới vô tình phát hiện ra khi nhìn Tống Tri Hành từ góc nghiêng trông anh rất điển trai và hút mắt.
Trái tim của cô có chút xao động, mặc dù cô biết anh chỉ là vì đứa bé nên mới chu đáo với cô như vậy. Đêm qua hai người cũng đã nói rõ ràng.
“Tống Tri Hành…”
“Nếu như tôi sinh được con trai anh sẽ để tôi rời đi chứ?”
“Đợi sinh đứa bé ra đi rồi tính.”
Anh không tin giấc mơ đó không phải là điềm báo của sự thật.
“Dù sao thì tôi cũng sẽ để em được tự do. Nếu như em gặp được người em yêu và muốn ra đi, tôi sẽ để em rời đi. Đứa bé tôi sẽ giữ lại.”
Nghe Tống Tri Hành nói như vậy, một chút cũng không hề luyến tiếc gì về cô, giống như anh chưa từng cần cô vậy.
Mà cũng đúng thôi, vốn dĩ anh chưa từng yêu cô, trong trái tim anh cũng không có vị trí nào dành cho cô cả. Anh chỉ vì quan tâm đứa bé trong bụng cô mà thôi.
Anh chỉ buộc phải lựa chọn cô mà thôi. Vốn dĩ anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó cô sẽ bước vào trong cuộc sống của anh.
Chưa từng… chưa từng một lần nào…
Cô… rốt cuộc đang tự mình hy vọng điều gì rồi tự làm mình đau lòng vậy chứ?
Có đáng không?
Người đó vốn dĩ chưa từng dành cho cô, chưa từng thuộc về cô.
Ngay cả tư cách để đau lòng cô cũng không có.
Đột nhiên cô thấy mi mắt mình ươn ướt, cô quay đi, trước khi để Tống Tri Hành nhìn thấy cô đang khóc.
Mà… tại sao cô lại khóc chứ?
Có lẽ là vì mang thai nên trở nên nhạy cảm và dễ xúc động hơn chăng.
Sắp tới cô sẽ phải sinh con cho người đàn ông không yêu mình. Sao cô lại trở nên giống như Trình Ý vậy chứ?
Nhưng cuối cùng Trình Ý vẫn có thể có được trái tim của Phó Nhược Hằng. Còn cô thì sao, liệu cô có thể thay đổi được trái tim anh khi trong trái tim anh chỉ có mình Trình Ý thôi?
Liệu cô có thể cho con mình được một gia đình trọn vẹn hay không? Nếu như không thể thì cô chỉ có thể lựa chọn rời đi mà thôi.
Đó là cách tốt nhất để tất cả không phải cùng đau thương.
“Cô làm sao vậy?”
“Không sao… mắt tôi bị khói thuốc làm cho cay rồi. Chẳng lẽ anh không biết sao, phụ nữ mang thai không được ngửi thuốc lá, có hại lắm. Tôi… đi trước đây.”