Chát!!!
Một tiếng đánh chát chúa vang lên, gương mặt của Tống Tri Hành phút chốc in đậm năm đầu ngón tay của Mộng Dao. Đôi mắt cô đỏ ngầu trực trào nước mắt.
Lời nói tàn nhẫn khiến cho Mộng Dao nắm chặt hai tay, móng tay ấn thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Cô từng cho rằng anh là một người đàn ông rất tốt, rất bản lĩnh và rất có trách nhiệm, nhưng qua sự việc này cô cảm thấy rất thất vọng về anh.
Hóa ra anh chỉ có trách nhiệm, rất tốt đối với Trình Ý mà thôi, còn đối với những nhu cầu khác thì anh lại rất tàn nhẫn.
Trái tim của anh chính là một tòa núi băng khổng lồ, trong đó chỉ chứa đựng mỗi mình Trình Ý mà thôi. Cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể làm nó tan chảy được.
Cô cứ nghĩ cho dù không yêu cô đi chăng nữa thì Tống Tri Hành cũng phải chịu trách nhiệm với mình và đứa bé. Đứa bé hoàn toàn vô tội, nó là máu mủ của anh. Nó có quyền được chào đời.
“Cho dù anh không thích tôi, anh có quyền không nhận đứa bé nhưng anh không có quyền bảo tôi phá bỏ nó. Anh không nuôi được nó thì tôi sẽ tự mình nuôi nó.”
“Tự mình nuôi nó? Tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi. Cô có biết bản thân là tiểu thư của Phó gia, nếu như giữ lại đứa bé, cô sẽ mang tiếng không chồng mà có chửa. Người khác sẽ dị nghị, đứa bé sẽ như thế nào?”
Lúc này Trình Ý cũng không thể chịu nổi cách hành xử của Tống Tri Hành mà lao vào. Lúc trước cô một mình mang thai, Tống Tri Hành đã nói với cô như thế nào?
Lúc đó anh xuất hiện giống như một vị cứu tinh vậy đó. Anh nắm lấy tay Trình Ý và nói, không sao cả. Cho dù Phó Nhược Hằng không cần cô, Phó gia không cần cô nhưng anh sẽ luôn bảo vệ cho cô. Yêu thương và xem con của Trình Ý như con của anh.
Vậy mà bây giờ thì sao?
Đối diện với người mang thai con của anh, anh lại bảo Mộng Dao phá bỏ đứa bé. Chẳng lẽ anh có thể chấp nhận một đứa trẻ của người con gái anh yêu còn đối với người phụ nữ anh không yêu thì anh không ngần ngại giết chết một sinh mạng đáng thương chưa kịp thành hình.
Nhưng Trình Ý hình như đã quên mất trong người của Tống Tri Hành đang chảy dòng máu của Tống Dịch. Cha anh cũng là một người đàn ông tàn bạo và máu lạnh vô cùng.
Trình Ý không thể chịu nổi, cô từng hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cho Mộng Dao cả đời này vì hai người là bạn thân. Cô sẽ không cho phép ai làm hại đến Mộng Dao và đứa bé.
“Tống Tri Hành, tôi thật sự rất thất vọng về cậu. Mộng Dao đã làm gì sai sao? Đứa bé có tội gì sao? Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
“Em không hiểu đâu Trình Ý. Giữa tôi và Mộng Dao không có tình cảm, đứa bé chỉ là sự cố mà thôi. Nếu như bây giờ tôi giữ đứa bé lại, tương lai đứa bé sẽ hạnh phúc sao?”
“Vậy thì sao? Có thể để cho đứa bé được quyền lựa chọn mà. Sao lại bắt nó phải kết thúc ở đây?”
Tống Tri Hành không nói chuyện với Trình Ý nữa mà anh quay sang nói chuyện với Mộng Dao.
“Phá bỏ đứa bé trước khi quá muộn. Tương lai của cô vẫn còn rất dài, tôi không muốn nó bị chôn vùi bởi đứa trẻ này. Tương lai cô có thể gặp được người mà bản thân thật sự yêu, lúc đó cô sẽ hiểu, đứa bé này chỉ là vật cản mà thôi.”
Mộng Dao cúi đầu im lặng suy nghĩ. Cô không biết bản thân bây giờ phải làm sao nữa. Nếu như giữ lại đứa bé thì tương lai cô sẽ như thế nào.
Chuyện của tương lai, người cô yêu cũng không phải là anh, nếu như giữ lại đứa bé, thật sự có khiến đứa trẻ này được hạnh phúc hay không?
“Nếu như quyết định xong thì ngày mai mười giờ đến bệnh viện. Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho cô.”
“Tống Tri Hành, cậu cút về nhà đi. Nếu như cậu bắt Mộng Dao phá thai, tôi sẽ không nhìn mặt cậu nữa.”