Đêm đó Mộng Dao đã thức một đêm để suy nghĩ. Cô không biết mình phải làm sao khi cô không thể giữ đứa bé trong khi biết không thể cho nó được một gia đình trọn vẹn.
Cô cũng có tương lai phía trước cần phải đi, cô cũng phải kết hôn, lấy người đàn ông thật sự yêu mình chứ. Nhưng người đó có đủ bao dung để chấp nhận đứa trẻ này hay không?
Tống Tri Hành bảo cô hay suy nghĩ cho tương lai của đứa bé và cả cô nữa.
Không biết như thế nào nhưng cô lại một mình đi đến tiệm gà rán. Cô muốn ăn một bữa ăn ngon cuối cùng trước khi từ biệt đứa bé, coi như đây là bù đắp của cô cuối cùng dành cho con.
Cô vừa ăn mà vừa khóc, cô đặt tay lên bụng, món gà rán cô yêu thích nhất bây giờ cũng không còn cảm thấy ngon lành gì nữa.
Sau đó cô một mình bắt xe đến bệnh viện, lúc Mộng Dao bước vào thang máy không may bị choáng, suýt chút nữa đã ngã xuống. Đột nhiên có một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô.
Chính là cô bé Cố Tịch.
Lần đầu tiên Mộng Dao gặp được một cô bé xinh như vậy. Trông cô hệt như búp bê vậy, đôi mắt to tròn long lanh và đôi môi chúm chím.
Trông cô bé rất quen mắt nhưng cô lại không thể nhớ ra là đã gặp cô bé ở đâu rồi.
“Chị có làm sao không?”
Theo phản xạ cô đưa tay che bụng mình lại.
“Chị không sao, cảm ơn em nha.”
“Cháu đang có thai à?”
Mộng Dao đau lòng mà gật đầu.
“Vâng ạ. Nhưng hôm nay cháu đến đây là để phá bỏ nó.”
Tử Y rất ngạc nhiên.
Bà không hiểu tại sao lại có người mẹ nhẫn tâm phá bỏ con của mình. Nhìn mặt Mộng Dao cũng có vẻ không phải là cô gái ăn chơi gì.
“Tại sao? Đứa nhỏ có tội tình gì đâu cơ chứ?”
“Đây chỉ là kết quả của một đêm sai lầm thôi ạ. Ba đứa bé không muốn cháu giữ lại nó nên bắt cháu phải bỏ đi đứa bé trong bụng.”
Tử Y nghe xong thì lại càng tức.
Bà thì muốn có cháu ẵm bồng thì lại không có, vậy mà tên khốn nào lại nhẫn tâm bắt ép cô phá thai vậy chứ?
“Thôi cháu đừng buồn nữa. Đàn ông khốn nạn trên đời tuy không nhiều nhưng đều là lũ tệ bạc. Lúc ngủ với con gái người ta thì nói ngon nói ngọt đủ kiểu, đến lúc vỡ ra thì lại chối bỏ trách nhiệm. Đừng để bác gặp tên khốn đó, nếu không bác sẽ đánh chết hắn.”
Cố Tịch nhìn Mộng Dao mà thấy cô thật tội nghiệp. Tại sao lại có gã đàn ông tồi tệ như vậy chứ, làm cho một cô gái rơi nước mắt đến đỏ hoe?
Một đứa trẻ đến thế giới này quý giá biết bao. Cô cũng ước ao có được một đứa em gái nhưng tiếc là Tử Y không thể có con được nữa.
Khi cửa thang máy mở ra, Cố Tịch và Tử Y bước ra trước. Hôm nay hai người đến bệnh viện thăm Cố Thành.
Mộng Dao lên thêm một tầng lầu nữa rồi cũng đi ra, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tống Tri Hành.
“Tôi đến rồi.”
“Cô đợi một chút, tôi có lịch họp đến đến muộn một chút.”
Mộng Dao ngồi ở bên ngoài chờ đợi rất lâu. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng trong trái tim cô lại thấy vô cùng ảm đạm.
Ai bảo tiểu thư nhà giàu thì sẽ sung sướng? Cô mất cha mẹ từ nhỏ, lúc muốn được yêu thương thì phải chọn cách từ bỏ, bây giờ ngay cả đứa con trong bụng cô cũng phải để nó ra đi.
“Mộng Dao…”
Người đến là Tống Tri Hành, một thân anh âu phục đen khoác lên mình càng làm tăng thêm vẻ uy nghi và lạnh lùng của anh.
“Tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho cô rồi. Yên tâm, chuyện này sẽ được giữ kín. Sau khi rời khỏi đây thì cô sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Đứa bé này vốn dĩ không thuộc về nơi này.”
Mộng Dao hít một hơi thật sâu, có lẽ mọi chuyện đã được an bài.
“Tri Hành, con đang làm gì ở đây?”