Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 16: Không thể giữ lại.




Tối hôm đó, Tống Tri Hành lập tức đặt vé máy bay đi về trong đêm. Trợ lý của anh cũng rất ngạc nhiên vì không hiểu sao anh lại gấp gáp về nước như vậy. Trong khi mấy lần trước cậu khuyên giải mãi mà anh chẳng chịu về.

Chẳng lẽ cô em gái Cố Tịch này lại quan trọng với anh như vậy sao?

Nhưng sau khi xuống sân bay, trong khi chờ trợ lý đi làm thủ tục và đặt xe, hình tượng tổng tài lạnh lùng của anh cùng với chiều cao 1m85 của anh thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh.

Có người còn cho rằng anh chính là một ngôi sao giải trí vừa xuống sân bay. Đến khi nhìn thấy hai vệ sĩ xung quanh hộ tống anh đi ra phía cửa đi vào chiếc xe Limousine màu đen bóng loáng, bọn họ mới biết được thì ra anh chính là vị chủ tịch trẻ nhất mọi thời đại, Tống Tri Hành, chủ tịch của tập đoàn Tống thị nổi tiếng khắp Bắc Thành.

Thì ra ngôn tình khi có lừa bọn họ, người đàn ông vừa giàu, vừa soái, vừa cao lại còn đẹp siêu thực như vậy thật sự có tồn tại.

Chỉ đáng tiếc là không thuộc về bọn họ mà thôi.

Trên chiếc xe Limousine, Tống Tri Hành suy nghĩ không biết chút nữa khi tới Phó gia anh sẽ đối mặt như thế nào với Trình Ý đây?

Cô sẽ nghĩ gì về anh đây khi anh nói cả đời này chỉ yêu mình cô thôi nhưng kết quả lại ngủ với bạn thân của cô?

Ngủ thì cũng thôi đi, lại còn có thai. Trong mắt cô bây giờ có phải anh rất tồi tệ, làm đàn ông mà lại trốn tránh trách nhiệm hay không?

Bởi vì anh yêu cô cho nên một chuyện liên quan đến cô thôi anh cũng để tâm. Trong khi Trình Ý chỉ quan tâm đến việc anh xử lý chuyện này như thế nào thôi.

Khi xe bọn họ đến cửa của Phó gia, người làm chạy vào báo cho Trình Ý.

“Phu nhân, có một chiếc xe ở ngoài cổng của chúng ta. Nói là Tống tổng đến.”

“Cô mở cửa cho cậu ấy vào đi.”

Thật may là hôm qua Phó Nhược Hằng vừa mới đi công tác, không có ở nhà, nếu như để cho Phó Nhược Hằng biết được chuyện này, chắc Tống gia sẽ trở thành một trận gà bay chó chạy mất.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Tống Tri Hành bước xuống, ánh mắt anh chạm phải Trình Ý, đôi mắt ánh lên sự áy náy cùng với loại tình cảm khó giấu trong lòng.

“Tôi đến tìm Mộng Dao.”

Tất cả những điều này đều bị Mộng Dao vừa mới bước xuống lầu nhìn thấy. Cô đưa tay đặt lên bụng mình. Khi Tống Tri Hành nhìn Trình Ý, đôi mắt anh tràn ngập tình yêu không che giấu được dành cho cô.

Đó là điều trước nay chưa từng thay đổi.

Trong vòng năm năm kể từ khi cô thấy Tống Tri Hành ở bên cạnh Trình Ý, cô vẫn luôn nhìn ra được tình cảm anh dành cho Trình Ý cho dù anh không hề nói ra.

Trong tim của Tống Tri Hành đã dành cho Trình Ý một loại tình cảm đặc biệt. Chính là giống như câu nói:

“Cho dù có bên nhau hay không, cả đời này tôi cho em vị trí mà em không cần phải tranh giành với ai.”

Cô cũng không muốn tranh giành vị trí của Trình Ý trong tim anh. Cô chỉ là muốn có thể cho đứa trẻ này một gia đình hoàn thiện mà thôi, để cho nó biết được, ba của nó là ai.

Cả ba ngồi xuống ghế sô pha, Trình Ý nhìn Mộng Dao sau đó thì đi ra ngoài để cho Mộng Dao và Tống Tri Hành nói chuyện riêng với nhau.

Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của hai người trưởng thành, nên để cho bọn họ tự giải quyết. Cô là người ngoài không nên xen vào.

Cô tin Tống Tri Hành không phải là loại đàn ông máu lạnh vô tình đến mức tàn nhẫn như vậy.

“Tôi nghe Trình Ý nói, là cô có thai rồi.”

Mộng Dao gật đầu, “Phải.”

“Bây giờ anh định sẽ như thế nào? Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm về đứa bé. Tôi biết anh không yêu tôi, người anh yêu là… một người khác. Nếu như có thể…”

“Nếu như cô đã hiểu như vậy rồi thì tôi cũng nói thẳng. Phá bỏ đứa bé đi, không nên giữ lại. Nó tốt cho cả tương lai của cả cô và tôi…”