Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 15: Cầu xin.




Ở nhà họ Phó, Mộng Dao ngồi trên giường thấp thỏm không yên. Cô đã không nói cho Trình Ý biết ba của đứa bé chính là Tống Tri Hành nhưng cô biết sớm muộn gì thì Trình Ý cũng sẽ điều tra ra chuyện này thôi.

Cô cũng đã cầu xin Trình Ý tạm thời đừng nói cho Phó Nhược Hằng biết sự thật. Cô biết tính cách của Phó Nhược Hằng nóng nảy như thế nào mà. Nếu như để cho anh biết Mộng Dao bị cưỡng đoạt đến mang thai, anh chắc chắn sẽ giết chết Tống Tri Hành mất.

Hai người đó vốn dĩ đã không ưa nhau, bây giờ mà lại thêm chuyện này nữa. Hai nhà Tống gia và Phó gia là hai gia tộc đứng đầu ở Bắc Thành. Nếu như thật sự đấu đá lẫn nhau, chắc chắn sẽ một mất một còn.

Buổi tối, Trình Ý cầm ly sữa nóng trên tay rồi đi vào phòng đưa cho Mộng Dao uống.

“Cậu đang có thai nên chú ý nghỉ ngơi một chút, không nên suy nghĩ quá nhiều kẻo ảnh hưởng đến đứa bé.”

Mộng Dao cầm lấy ly sữa trên tay Trình Ý, chầm chậm uống.

“Mình… biết rồi.”

Trình Ý nhìn Mộng Dao, ngày thường Mộng Dao là một cô gái hoạt bát, năng nổ, lúc nào cũng luôn vui vẻ nhưng tại sao hôm nay cô lại thấy Mộng Dao có nhiều tâm sự như vậy chứ?

“Mộng Dao, cậu có chuyện gì giấu mình đúng không?”

Mộng Dao ấp úng trả lời, “Không… không có.”

“Ba của đứa trẻ trong bụng cậu là Tống Tri Hành đúng không?”

Mộng Dao đoán được sớm muộn gì Trình Ý cũng sẽ biết. Nhưng không ngờ cô lại biết nhanh như vậy. Chắc có lẽ cô đã cho người điều tra.

Dù sao thì đổi ngược lại là Mộng Dao cô cũng sẽ làm như vậy thôi.

“Trình Ý, mình xin cậu. Cậu đừng có nói với Tống Tri Hành chuyện mình đang mang thai có được không?”

“Vậy cậu định như thế nào? Đứa bé vô tội, nó có quyền được chào đời. Cậu định không để cho cha nó biết đến sự tồn tại của nó luôn sao?”

“Nhưng đó chỉ là tai nạn mà thôi. Mình biết Tống Tri Hành không hề yêu mình.”

“Vậy cậu định một mình nuôi con sao?”

Mộng Dao thật sự không biết, bây giờ cô rất rối rắm, cô không biết phải làm sao cả. Cô cũng đâu tàn nhẫn đến mức muốn bỏ đứa bé nhưng giữ đứa bé lại thì cô phải chấp nhận một mình nuôi con và không thể cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh được.

Như vậy đối với đứa bé cũng rất là tội nghiệp.

“Mình không biết.”

“Vậy cậu định giấu Nhược Hằng đến khi nào? Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi.”

Mộng Dao nắm lấy tay Trình Ý cầu xin.

“Cậu biết rõ tính cách anh trai mình mà. Anh ấy rất nóng nảy và cục súc, nếu như để anh ấy biết được Tống tổng khiến cho mình có thai thì chắc anh ấy sẽ giết chết anh ta ngay mất.”

Trình Ý đâu phải là không biết tính cách của Phó Nhược Hằng, cho nên đến giờ cô cũng có dám mở miệng ra nói lời nào với anh đâu. Nhưng cô cũng sợ sớm muộn gì Phó Nhược Hằng cũng sẽ biết, đến lúc đó mọi chuyện còn tồi tệ hơn cả lúc này nữa.

“Ngày mai Tống Tri Hành sẽ bay về đây để giải quyết mọi chuyện với cậu.”

Mộng Dao giật mình kinh ngạc.

“Cậu liên lạc với anh ta rồi?”

“Ừm… Anh ấy bảo ngày mai sẽ sang đây nói chuyện…”

Mộng Dao càng thêm lo lắng, cô không biết Tống Tri Hành sẽ làm gì với đứa trẻ trong bụng cô nữa.

Dù sao thì người mà anh yêu là Trình Ý chứ đâu phải là cô? Anh chấp nhận qua nói chuyện chắc cũng là bởi vì Trình Ý mà thôi.

Bây giờ chỉ mong sao cho mọi thứ đều sẽ được giải quyết tốt đẹp trước khi Phó Nhược Hằng biết được sự thật. Cô biết Tống Tri Hành không phải là hạng người tệ bạc đâu.