Mang thai?
Mộng Dao mang thai sao?
Nhưng liên quan gì đến anh chứ?
Sau đêm đó anh không gặp lại cô nữa, chuyện đó chỉ xảy ra đúng một lần duy nhất và cách đây cũng đã là một tháng.
Tống Tri Hành nghe xong mà hoang mang đứng hình tại chỗ. Trình Ý đang nói cái chuyện gì vậy?
“Trình Ý, em đang đùa có đúng không?”
Làm sao mà chỉ sau một đêm mà Mộng Dao lại có thể có thai được cơ chứ?
Anh biết đêm đó anh hơi vô trách nhiệm. Sau khi tỉnh dậy anh đã xem như không có chuyện gì xảy ra mà lập tức đi công tác. Nhưng anh nghĩ, làm sao mà chỉ sau một lần lại có thể dính được.
Không thể nào anh lại mạnh như vậy. Một đêm đã có thai rồi, bách phát bách trúng.
“Là sự thật đấy. Chúng tôi vừa mới từ bệnh viện trở về.”
Tống Tri Hành liền lập tức lên tiếng giải thích. Trong lòng của anh rất sợ, sợ Trình Ý sẽ hiểu lầm mình.
Nó giống như là một thói quen khó bỏ…
“Không thể nào…. Trình Ý, chị nghe tôi nói, hôm đó tôi chỉ là say quá mà thôi… Tôi tưởng rằng cô ấy là…”
Anh định nói là vì đêm đó anh xem Mộng Dao thành cô nhưng đột nhiên anh lại khựng lại. Anh nhận ra mình nói như vậy thì có khác gì một kẻ tồi tệ đâu cơ chứ?
Rằng đêm đó anh vì muốn chiếm được cô, đã bất chấp tất cả để cưỡng đoạt Mộng Dao. Kết quả khi tỉnh dậy thì anh lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Như vậy có phải anh còn tồi hơn cả những kẻ tồi không?
“Tôi không phải là cố ý đâu.”
“Vậy bây giờ cậu tính như thế nào? Trong bụng Mộng Dao đang mang cốt nhục của cậu. Cô ấy không dám nói với cậu, nhưng tôi lại không thể nhẫn tâm nhìn cậu đau khổ như vậy được. Tôi cần một câu trả lời từ cậu.”
Mộng Dao đã không dám nói ra người đó chính là Tống Tri Hành. Nhưng Trình Ý là ai chứ, cô là vợ của Phó Nhược Hằng, cô cho người điều tra chuyện của Mộng Dao dạo gần đây bà phát hiện ra đêm đó, Tống Tri Hành và Mộng Dao đã xảy ra tình một đêm sau lễ cưới của cô.
Vậy mà Mộng Dao lại im lặng không nói gì. Cô có còn coi Trình Ý là bạn hay không?
Rốt cuộc là cô đang lo sợ điều gì mà lại không dám nói ra?
“...”
“Mộng Dao đang định phá bỏ đứa bé trong bụng đó. Tôi tin là cậu không tàn nhẫn với một đứa trẻ chưa thành hình như vậy đâu đúng không?”
Trong lòng của Tống Tri Hành vô cùng bối rối, anh biết Mộng Dao không phải là một cô gái tùy tiện. Và quả thực nếu như đứa bé là kết quả của đêm hôm đó thì quả thực đứa bé chính là con của anh.
Đột nhiên anh nhận được tin tức mình được làm ba. Nhưng mẹ của đứa bé lại không phải là người anh yêu.
Vậy sao Mộng Dao lại không hề liên lạc với anh mà đã tự ý quyết định bỏ đứa bé. Cô sợ anh không chấp nhận đứa bé hay sao?
Anh phải làm sao đây?
Bảo Mộng Dao giữ lại hay phá bỏ đứa trẻ chưa kịp thành hình trong bụng cô đây?
Nếu như phá bỏ đứa bé thì quả thật tàn nhẫn với Mộng Dao quá. Với lại anh cũng nghe nói, nếu như phẫu thuật phá thai sẽ rất nguy hiểm cho người mẹ, nếu như không may xảy ra vấn đề gì, có thể cả đời này Mộng Dao cũng không thể làm mẹ được nữa.
Còn nếu như giữ lại thì anh phải có trách nhiệm với cuộc đời của cả đứa bé và Mộng Dao. Bởi vì cô đang mang trong mình giọt máu của anh.
Nhưng làm vậy có ổn không khi cô lại là bạn của Trình Ý, mà anh vẫn còn tình cảm với Trình Ý, còn một chút tình cảm với cô cũng không có.
“Được, vậy ngày mai tôi sẽ bay về để gặp cô ấy nói chuyện cho rõ ràng.”