Tử Y cúp máy, chỉ biết thở dài mà thôi. Con trai đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn bắt bà phải lo lắng như ngày nào.
Nếu như không phải anh yêu người không nên yêu, cả đời cũng không cần phải đau khổ như vậy.
Nhưng đời người ai có thể nghe theo được tiếng gọi của con tim. Tất cả đều đã được số phận an bài.
Không phải lúc nào ta đem lòng yêu một người thì cũng sẽ được đáp lại đâu.
Bà mong cho Tống Tri Hành có thể sớm buông bỏ tình cảm ở trong lòng và tiến về phía trước.
“Anh xem, không biết Tri Hành giống ai mà lại thâm tình như vậy? Bao nhiêu năm nay trong lòng nó chỉ có mình Trình Ý. Bây giờ con bé Trình Ý nó đi lấy chồng rồi. Chẳng lẽ nó định sống như vậy đến già hay sao?”
Cố Thành nhìn thấy sự phiền não trong mắt Tử Y, ông nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh an ủi bà.
“Em đừng lo lắng như vậy nữa. Tri Hành, thằng bé đã lớn rồi, nó biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Nó cũng biết rõ bản thân mình cần thứ gì mà. Thứ nó cần bây giờ là thời gian, thời gian có thể chữa lành tất cả các vết thương. Em hãy để cho thằng bé được tĩnh tâm đi. Nó sẽ trở lại thôi.”
Tử Y cũng rất muốn tin những lời của Cố Thành nhưng bà biết Tống Tri Hành thực sự yêu Trình Ý rất sâu đậm. Chẳng qua là lựa chọn của Trình Ý khác với bà mà thôi.
Bà chọn người yêu mình, còn cô chọn người cô yêu.
Kẻ đáng thương bị vứt bỏ ở lại là Tống Tri Hành. Kẻ đã cho đi rất nhiều, không chỉ là cả trái tim, không tiếc cho cô bất cứ thứ gì cả. Nhưng lại tay trắng, bảo sao anh không đau lòng như cả thế giới sụp đổ trước mắt cho được.
“Nhưng em thấy lo quá.”
“Chứ bây giờ em nghĩ có thể làm gì được sao? Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên. Thằng bé không muốn, cho dù có ép nó lấy người khác, nó không hạnh phúc, chúng ta cũng có vui vẻ gì đâu?”
Khuôn mặt dịu dàng của Tử Y đột nhiên trở nên trầm mặc. Bà cũng chẳng thể khuyên giải được Tống Tri Hành. Anh rất giống với Tống Dịch, yêu ai đều đậm sâu như vậy.
Bà không muốn ép anh kết hôn, bởi vì bà sợ cô gái kia cũng sẽ giống như bà năm xưa, sống với một người không yêu mình sẽ rất đau khổ.
Yêu một người sâu đậm đâu phải nói buông là buông, từ bỏ là từ bỏ. Thôi thì cứ để thời gian dần dần chữa lành tất cả các vết thương vậy.
Hi vọng Tống Tri Hành cũng sẽ gặp được một người, một người khiến chữa lành tất cả những vết thương do tình yêu với Trình Ý gây ra. Một người có đủ lòng bao dung và nhẫn nại chờ anh quay đầu.
Một người khiến cho trái tim tổn thương của anh lại một lần nữa biết yêu.
Thôi thì đành để mặc mọi chuyện vậy. Mọi chuyện đều phải thuận theo tự nhiên thôi.
Tống Tri Hành đang ngồi phê duyệt tài liệu trong văn phòng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trình Ý. Anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên là tên của Trình Ý thì đột nhiên trong lòng vô cùng hồi hộp mà đánh rơi cả cây bút.
Anh nhận ra, thì ra tất cả những cố gắng trước đây của anh, chỉ cần cái tên của cô vừa xuất hiện, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
“Alo, Trình Ý…”
“Tống Tri Hành! Cậu có còn là đàn ông hay không?”
Tống Tri Hành nhíu mày không hiểu những lời Trình Ý nói có nghĩa là gì.
“Mộng Dao, anh biết chứ?”
“Tôi biết…”
“Cô ấy có thai rồi. Là con của anh.”