“Người đó là ai? Mình có biết hay không?”
Mộng Dao im lặng gật đầu.
Trình Ý nhíu mày ngạc nhiên. Người này cô cũng quen biết sao? Ai lại tồi tệ đến mức làm con gái người ta có thai cũng không chịu trách nhiệm?
“Là ai?”
“Mình nói ra cậu đừng tức giận nha. Là…”
…
Ở nhà họ Cố, Tử Y đang rất đau đầu vì thời gian gần đây Tống Tri Hành cứ liên tục vùi đầu vào công việc ở nước ngoài. Bà lo cho sức khỏe của anh, anh cũng là con người, nếu như cứ lao đầu vào công việc như vậy thì sớm muộn gì cũng chết sớm.
Bà biết anh làm như vậy là để quên đi Trình Ý. Nhưng vì một người con gái không yêu mình, có đáng phải hành hạ bản thân như vậy không?
Bà thấy anh vất vả như vậy nhưng bà lại không thể khuyên can được. Làm mẹ bà rất đau lòng, bà muốn anh cũng được hạnh phúc lắm chứ nhưng biết sao được.
Trên đời này đâu phải chuyện gì cũng như ý mình.
Người thương mình thì mình lại chẳng thương, còn người chẳng thương mình thì mình lại cứ mãi chạy theo, đến cuối cùng mệt mỏi quá lại đau lòng mà buông tay.
Sâu đậm đến đâu cũng chỉ trở nên dư thừa. Bởi vì người đó không cần, trong tim người đó, vốn dĩ mình đã chẳng quan trọng. Cho nên có tốt hơn nữa cũng chẳng ích gì.
Trong tim Trình Ý trước giờ vẫn luôn chỉ có Phó Nhược Hằng, cho dù anh hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, chỉ cần anh quay lại, tất cả những cố gắng của Tống Tri Hành đều chỉ hóa thành hư không.
Biết làm sao được, chẳng ai hiểu nỗi được tình yêu.
Sau một cuộc điện thoại dài, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tống Tri Hành.
“Alo, có việc gì sao mẹ?”
“Tri Hành, con định không trở về cái nhà này luôn à? Con định để cho mẹ nhặt xác con ở nước ngoài luôn à?”
Tống Tri Hành đang đau đầu vì mớ dự án thì thôi chớ lại còn gặp mẹ mình dạo gần đây bà cứ than thở với anh khiến cho anh vô cùng đau đầu.
“Con đang rất bận, khi nào con rảnh con sẽ trở về thăm mẹ được chưa?”
“Con có biết mấy ngày nữa là tới ngày gì không?”
Tống Tri Hành ngớ người, “Ngày gì ạ?”
“Đến sinh nhật của em gái mà con cũng quên à? Con bé mong con mãi đấy.”
Lúc này Tống Tri Hành mới chợt nhớ đến cô em gái nhỏ Cố Tịch của mình. Anh day day trán, trong lòng nhiều phiền muộn.
“Được rồi, nói với con bé sinh nhật con bé con sẽ bay về.”
Đột nhiên Tử Y thở dài một tiếng, giọng nói rơi vào trầm mặc.
“Tống Tri Hành, con đừng tự làm khổ mình nữa. Không phải là con không tốt, không phải là con không cố gắng, đừng tự làm khổ mình nữa, được không?”
Giống như Tử Y đã nhìn thấu lòng của Tống Tri Hành. Bên ngoài anh lạnh lùng, lao đầu vào công việc giống như một kẻ điên chẳng phải là vì muốn quên đi tình cảm với Trình Ý hay sao?
Anh lao đầu vào công việc để không có thời gian nghĩ về cô, những lúc rảnh, anh lại ngồi trầm mặc vào hư không như người mất hồn. Rót một ly rượu đầy uống hết cốc này đến cốc kia cho say, cho quên đi hết hiện tại, quên đi một người mình từng xem là cả thế giới.
Một người mình từng rất thương, cuối cùng lại hóa thành xa lạ.
Một người từng khiến mình thổn thức bao đêm, giờ lại biến thành cơn đau nhức nhối ở lồng ngực.
“Mẹ…”
“Được rồi, quay về đây. Nơi này luôn là nhà của con, luôn là nơi cho con che mưa chắn gió. Ngoài kia sóng gió mệt mỏi lắm, mẹ chỉ mong con trai của mẹ hạnh phúc mà thôi.”