Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 11: Phá bỏ đứa bé.




“Mẹ xin lỗi, mẹ phải làm sao bây giờ? Con đừng trách mẹ có được không?”

Mộng Dao đặt tay lên bụng mình, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã trên gương mặt cô. Cô thật sự không nỡ giết chết đứa con trong bụng mình.

“Cô Phó, mời cô đi theo chúng tôi vào phòng phẫu thuật.”

Mộng Dao lấy tay gạt đi nước mắt, bây giờ cô phải làm sao đây? Cô cứ nghĩ đến đứa bé chưa kịp thành hình trong bụng mình, cô tự tay tước đi quyền sống của nó có phải là tàn nhẫn quá hay không?

Cô nghe nói bào thai trong bụng một khi đã thành hình thì cũng có linh tính, chẳng có đứa trẻ nào lại không muốn đi đến thế giới này cả.

Dù là đau khổ, hay là bi thương.

Dù là sự cố hay là kết quả của tình yêu, nó cũng là máu thịt trên người của Mộng Dao. Một đứa trẻ mà cô lại tự tay giết chết chính con ruột của mình.

Nhưng cô phải làm sao đây khi cô không thể nói với Trình Ý hay Phó Nhược Hằng rằng cô đã bị Tống Tri Hành làm nhục được.

Anh cũng không biết về sự tồn tại của đứa trẻ này. Nếu như biết được, anh nhất định cũng sẽ kêu cô phá bỏ nó mà thôi.

Cô đã nhìn thấy Trình Ý phải đau khổ như thế nào khi phải một mình mang thai Tiểu An và Tiểu Nhiên khi Phó Nhược Hằng không hề yêu cô.

Một đứa trẻ không được ba nó chờ đón thì sẽ rất đau khổ, sẽ không có được tình thương như những đứa trẻ khác.

Đứa trẻ kết tinh từ tình yêu của cả hai bên đều tình nguyện mới là hạnh phúc. Để con của cô không được yêu thương thì thật tàn nhẫn với nó quá.

“Cô Phó, cô còn muốn phẫu thuật phá bỏ đứa trẻ hay không?”

Y tá muốn khuyên Mộng Dao suy nghĩ lại, bởi vì mỗi đứa trẻ đến thế giới này đều là một kỳ tích xinh đẹp.

Có người muốn có con nhưng làm đủ mọi cách vẫn không có. Thậm chí là phải thường xuyên đến bệnh viện để khám và uống thuốc định kỳ, chạy đông chạy tây để một lần được làm mẹ.

Còn cô lại có thai nhưng lại muốn phá bỏ nó. Cô tàn nhẫn với máu thịt của mình như vậy sao?

Có người mẹ nào lại muốn giết chết con của mình đâu cơ chứ? Nhưng hiện tại Mộng Dao không còn con đường nào khác.

Đứa bé chào đời không có ba bên cạnh sẽ rất đáng thương. Còn cô, cô là tiểu thư danh giá của Phó gia, tin tức cô không chồng mà chửa sẽ khiến cho rất nhiều người chỉ trích. Cô không thể nào mở miệng bắt Tống Tri Hành phải chịu trách nhiệm cho một sự cố như vậy được.

Mộng Dao do dự định tiến vào phòng phẫu thuật thì bị một bàn tay nắm lại.

“Mộng Dao, cậu có thai sao?”

Mộng Dao giật mình nhìn lại thì thấy Trình Ý. Thì ra cô đã đi theo Mộng Dao để xem cô có chuyện gì giấu diếm mình. Cuối cùng lại phát hiện ra sự việc động trời này.

Chẳng phải là Mộng Dao đã chia tay bạn trai từ rất lâu rồi sao?

Sao bây giờ lại đột nhiên có thai được chứ?

Cô vội vàng lấy tay lau đi nước mắt.

“Trình Ý… Sao… sao cậu lại ở đây?”

“Mình không ở đây làm sao biết cậu giấu bọn mình chuyện lớn như vậy chứ? Nói đi, ba đứa trẻ là ai? Sao hắn ta có thể khốn nạn như vậy được?”

“Người đó… người đó không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này…”

“Không biết cậu có thai? Vậy ngủ với cậu thì biết à? Cậu nói đi! Tên khốn đó là ai? Để mình bảo Nhược Hằng bắt hắn ta đến đây quỳ xuống xin lỗi cậu.”

Mộng Dao nghe Trình Ý nói như vậy thì càng không biết phải mở miệng sao mà chỉ khóc thôi.

Trình Ý mà biết người đàn ông đó là Tống Tri Hành thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Trình Ý thấy Mộng Dao cứ ấp úng mãi không chịu nói thì lại càng sốt ruột. Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì mà không dám nói ra chứ?

Mộng Dao là thiên kim duy nhất của Phó gia, là em gái của Phó Nhược Hằng. Ai lại dám ức hiếp cô mà cô lại chỉ khóc thôi? Rốt cuộc kẻ tồi tệ đó là kẻ nào mà Mộng Dao lại không dám nói tên ra?

“Người đó là ai? Mình có biết hay không?”