Tống Tri Hành đi đến kế bên giường của Mộng Dao, nhìn thấy cô vẫn đang hôn mê nằm đó. Anh đi lại giường bệnh ngồi kế cô, cầm lấy cánh tay mỏng manh của cô.
“Dao Dao, em đừng như vậy. Mau mở mắt ra nhìn anh đi.”
Đôi mắt anh đầy mệt mỏi, nhưng cũng không mệt mỏi bằng khoảnh khắc anh bất lực nhìn cô nằm đó.
Trải qua chuyện này anh mới biết được cô quan trọng trong lòng anh đến nhường nào. Anh không thể nào sống thiếu cô được. Bởi vì anh biết, có những khoảnh khắc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đánh mất chính là đánh mất nhau hoàn toàn.
Anh sợ những điều anh lo lắng trở thành sự thật.
Anh hôn lên bàn tay cô mà nước mắt rơi xuống lả chả. Anh ở bên cạnh Mộng Dao, nói với cô rất nhiều điều, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Như là hôm nay Tiểu Giai Nghi mặc váy màu gì, chiếc váy đó là do cô chọn.
Nói với cô, con nhớ cô ra sao. Muốn cô mở mắt ra nhìn con như thế nào. Anh vừa nói mà vừa khóc, hỏi cô không nhớ con chút nào sao?
Bác sĩ bảo phải hay nói chuyện với cô để cho cô mau tỉnh lại. Cho nên một con người ngày thường ít nói như anh vậy mà lại huyên thuyên như thằng điên cả ngày.
Tử Y nhìn thấy anh như vậy mà cũng bất lực. Bà chỉ có thể đem cơm cho anh ăn lấy sức mà thôi chứ mấy đêm rồi anh không chịu chợp mắt chút nào cả. Mà cơm nước đem vào anh cũng có chịu ăn chút nào đâu.
“Nếu con cứ như vậy thì sức khỏe của con làm sao mà chịu nổi chứ? Chẳng lẽ bây giờ con lại muốn bà già này chăm cả hai người bệnh hay sao chứ?”
Nhưng Tống Tri Hành vẫn giống như đầu đá mà không chịu đi nghỉ ngơi dù chỉ một phút. Anh sợ anh vừa đi nghỉ cô liền tỉnh lại, và một phần vì anh sợ khi anh đi ngủ thì sẽ gặp phải ác mộng, cô sẽ rời xa anh.
Nhưng anh kiên trì được ba ngày, cuối cùng sức lực cạn kiệt, anh đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh thấy cô đang đứng dưới gốc cây xanh đợi anh. Anh vui vẻ chạy đến bên cạnh cô nhưng cô lại biến mất.
“Dao Dao, em đâu rồi?”
Khi anh quay lưng lại thì thấy cô đang mặc váy cưới nhìn anh, bên cạnh còn có cả một đôi vợ chồng cũng đã lớn tuổi đang nhìn chằm chằm lấy anh. Sau đó cô nở một nụ cười thật tươi và nói với anh.
“Anh còn nhớ anh đã từng hứa gì với em không?”
“Rằng anh sẽ trả cho em một hôn lễ đáng nhớ. Sẽ không để cho em phải tủi thân một lần nào nữa. Đây là ba và mẹ em, bọn họ nói rất muốn được nhìn thấy con rể một lần.”
Lúc này Tống Tri Hành mới nhận ra hai người bên cạnh Mộng Dao chính là cha mẹ đã khuất của cô. Bọn họ nhìn anh rất kỹ, giống như đang muốn đánh giá người con rể mà con gái bọn hon nhìn vừa mắt là người như thế nào vậy.
“Cậu có thật sự thương Dao Dao của chúng tôi hay không?”
“Vâng, con rất yêu cô ấy.”
“Nhân thế khổ đau. Tôi muốn mang Dao Dao đi cùng chúng tôi để con bé không phải chịu khổ nữa nhưng con bé lại nhất quyết không chịu. Nó nói nó rất yêu cậu, rất muốn ở bên cạnh con gái. Cậu có hứa với vợ chồng chúng tôi sẽ luôn yêu thương, trân trọng và bảo vệ con bé cả đời này hay không? Nếu như cậu không thể thề được, vậy thì chúng tôi sẽ mang con bé đi.”
“Con xin thề. Xin ba mẹ đừng mang Mộng Dao đi, con không thể sống thiếu cô ấy được. Cả đời của Tống Tri Hành con đã bỏ lỡ cô ấy rất nhiều lần rồi nhưng con là thật lòng yêu thương cô ấy. Con xin hứa sẽ dùng cả đời này để yêu thương và không để cho cô ấy chịu bất cứ ấm ức nào nữa.”
Ba mẹ của Mộng Dao sau khi nghe những lời nói chân thật của Tống Tri Hành cũng rất là cảm động. Ông bà nhìn nhau gật đầu như ngầm ám hiệu.
“Nếu như sau này cậu dám phản bội lời thề thì cho dù ở đâu chúng tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Cha mẹ đẩy Mộng Dao về phía Tống Tri Hành, anh ngay lập tức đỡ lấy cô. Cô nhìn thấy cha mẹ mình vẫy tay chào tạm biệt rồi từ từ biến mất trong không trung.
“Con gái, chúc con hạnh phúc. Có vẻ như lần này con đã chọn đúng người rồi. Ba mẹ sẽ luôn ở trên trời dõi theo con.”
Mộng Dao định đuổi theo cha mẹ nhưng Tống Tri Hành đã giữ tay cô lại.
“Mộng Dao, đừng đi. Đừng để anh lại một mình.”
Anh giật mình tỉnh dậy với gương mặt đẫm nước mắt. Hóa ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Đột nhiên anh cảm thấy ngón tay của Mộng Dao có chút động đậy. Anh liền lập tức cầm lấy bàn tay của cô lên không ngừng vui sướng gọi tên cô.
“Dao Dao, là anh đây.”
“Dao Dao, em có nghe thấy anh nói hay không?”
Đột nhiên đôi mắt của cô khẽ chuyển động, sau đó từ từ mở ra, Tống Tri Hành thấy như vậy thì xúc động đến rơi nước mắt.
“Dao Dao, em tỉnh rồi sao?”
“Dao Dao, em có nhận ra được anh là ai không?”
Cô khẽ đưa mắt nhìn xung quanh đầy mơ hồ rồi chợt ánh nhìn xa lạ của cô dừng lại trên người anh.
“Anh là ai?”