Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 119: Sau cơn mưa trời lại sáng.




Nghe vậy Tống Tri Hành liền cảm thấy vô cùng hốt hoảng. Anh sợ cô quên mất đi mình thì phải làm sao đây?

“Anh là chồng em. Em không nhớ gì về anh sao?”

Nhưng đối mặt với anh chỉ là đôi mắt ngây thơ trông vô cùng xa lạ mà thôi. Cô nhìn anh lắc đầu, nó khiến cho Tống Tri Hành như ngã quỵ.

Anh liền hốt hoảng muốn đi gọi bác sĩ nhưng khi anh vừa quay lưng lại thì đã nghe thấy âm thanh nhỏ giọng của cô.

“Tri Hành, anh còn nhớ anh đã hứa gì với ba mẹ em hay không?”

Nghe thấy những lời cô nói anh liền khựng lại, quay lưng lại nhìn cô đầy xúc động, đôi mắt anh rưng rưng đẫm lệ.

“Anh hứa sẽ luôn yêu thương và trân trọng em cho đến cuối đời.”

“Một người đàn ông tốt như vậy sao em có thể quên được.”

Anh bật khóc ôm lấy cô nức nở giống như một đứa trẻ.

“Dao Dao, tốt quá rồi. Em đã tỉnh lại rồi.”

“Anh còn tưởng cả đời này không thể được ôm em như vậy nữa.”

Người ta nói cả đời này, bạn nhất định phải trân trọng người đàn ông vì bạn mà rơi nước mắt. Điều đó chứng tỏ trong tim anh ta bạn rất quan trọng.

Bởi vì đàn ông chân cứng đá mềm, thà đổ máu chứ không đổ lệ những lại vì bạn mà rơi nước mắt thì chứng tỏ trong tim anh ta bạn quan trọng nhường nào.

Nhưng trái ngược với sự xúc động của anh, Mộng Dao lại an ủi anh.

“Còn anh nữa, sao mới có mấy ngày trôi qua mà trông anh hốc hác đi nhiều vậy. Bây giờ nhìn anh trông còn lớn tuổi hơn cả em đấy. Em nói trước là em không thích đàn ông xấu trai đâu đó.”

Tống Tri Hành nghe thấy như vậy thì lập tức lau nước mắt đi, anh vừa cười vừa nói với cô.

“Anh không khóc nữa. Em xem anh khóc xấu như vậy lỡ em bỏ anh thì sao?”

Mộng Dao nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh thì cũng không khỏi bật cười. Cô lấy tay lau đi nước mắt cho anh.

Rõ ràng trước đây là một người đàn ông cứng rắn lắm mà, sao bây giờ lại dễ xúc động như vậy chứ?

“Đúng rồi. Ngoan như vậy thì mới là chồng của em chứ?”

Anh mãi vui vẻ vì Mộng Dao tỉnh dậy mà quên đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô. Mãi đến khi Tử Y đi vào, thấy Mộng Dao đã tỉnh, bà mới cực kỳ vui mừng.

“Con đã đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho con bé chưa? Bác sĩ nói như thế nào?”

Lúc này anh mới chợt nhớ ra mà đi gọi bác sĩ.

“ y da, con quên mất chuyện này. Để con đi gọi bác sĩ liền.”

Sau khi Tống Tri Hành rời đi, Tử Y mới nắm lấy bàn tay cô, bắt đầu kể lại.

“Con xem, thằng bé này từ lúc con hôn mê nó có chịu ăn uống nghỉ ngơi gì đâu. Nó giống như phát điên vì con vậy. Con có biết không, trước đây nó là một người rất kiệm lời nhưng đến hôm nay mẹ mới phát hiện ra khi nó huyên thuyên cũng rất nhức đầu.”

Mộng Dao đột nhiên bật cười.

“Con trai mẹ có thể không tốt nhưng mà khi nó thật sự yêu một ai đó. Nó sẽ dùng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô gái đó.”

“Dạ, điều này con biết mà.”

“Mộng Dao, con trai của mẹ còn nhiều thiếu sót con bỏ qua cho nó nha.”

Mộng Dao cảm thấy tất cả chỉ như là một giấc mơ vậy. Chuyện anh và cô trải qua tình một đêm, chuyện anh đồng ý lấy cô. Chuyện hai người có con, những hiểu lầm, những thử thách.

Tất cả đều giống như lửa thử vàng vậy. Gian nan thì mới luyện ra được chân tình vậy.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói vết thương của cô đã ổn định, não cũng không có vấn đề gì thì Tống Tri Hành mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tống Tri Hành quay lại giường lấy tô súp óc heo mà mẹ vừa đem vào mở ra đút cho cô ăn.

Anh cẩn thận múc từng muỗng nhỏ thổi cho nguội bớt rồi mới đút cho cô ăn.

“Em ăn từ từ thôi kẻo nóng.”

“Anh đã ăn chưa?”

“Anh ăn rồi.”

“Không được nói dối em. Em không thích người em yêu lừa gạt em.” Cô phụng phịu giận dỗi anh, khoanh tay lại không chịu ăn nữa.

Đến Tống Tri Hành cũng chỉ có thể chịu thua cô mà thôi.

“Được rồi, anh vẫn chưa ăn.”

“Vậy thì anh cũng mau ăn một chút đi. Em một muỗng, anh một muỗng. Dù sao thì tô súp nhiều như vậy, em ăn một mình cũng không thể hết được.”

Tống Tri Hành biết là cô đang quan tâm anh, chắc chắn là cô đã nghe mẹ nói từ lúc cô hôn mê đến giờ anh chẳng chịu thiết tha ăn uống gì rồi.

Thế là Tống Tri Hành chỉ có thể bất lực chiều theo ý muốn của cô vợ nhỏ. Anh đút cho cô một muỗng thì cũng sẽ tự mình ăn một muỗng.

Không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy món súp này ngon hơn bình thường.

“Bởi vì trong đó có chứa tình yêu của em dành cho anh đó.”

Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó dịch người sang một chút, chừa lại một chỗ trống trên giường. Tống Tri Hành nhìn cô ngơ ngác không hiểu là cô đang làm cái gì nữa.

“Tri Hành, lên nằm với em đi. Em nghe mẹ nói là từ lúc em hôn mê đến giờ anh chẳng chịu chợp mắt chút nào cả đúng không? Vậy thì mau lên đây ngủ cùng em đi. Em không muốn sau khi tỉnh dậy lại phải đi chăm người chồng ốm đâu.”