Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 117: Thập tử nhất sinh.




Ngay khi trực thăng vừa đáp xuống bệnh viện, Mộng Dao đã nhanh chóng được chuyển vào phòng cấp cứu. Dấu hiệu sự sống của cô đang suy giảm nghiêm trọng.

Tống Tri Hành không được phép vào trong, anh chỉ có thể đứng bên ngoài âm thầm chờ đợi. Một lát sau, Tử Y cùng với Cố Thành nghe tin tức động trời này nên cũng không kịp mặc áo đã vội vàng chạy vào bệnh viện.

Nhìn thấy trên người của Tống Tri Hành đâu đâu cũng đều là máu càng khiến cho bà càng thêm hoảng loạn. Bà biết chắc rằng lần này Mộng Dao lành ít dữ nhiều.

Tống Tri Hành ngồi đó, thất thần như một xác chết. Trong lòng anh như có muon vàn cơn sóng trào qua vậy. Anh liên tục tự trách bản thân vì lúc đó đã không thể bảo vệ tốt cho cô.

Tại sao anh lại phải là người chứng kiến cô hai lần trải qua khoảnh khắc sinh tử cận kề cái chết chứ?

Tại sao người nằm ở đó ngay lúc này, đối diện với tử thần không phải là anh?

Anh ôm đầu, vò đầu bứt tóc. Đôi mắt chỉ sau một đêm kinh hoàng đã nhuốm màu đau khổ.

“Tri Hành, Mộng Dao sẽ không sao đâu. Con bé phước lớn mạng lớn, trải qua một lần thập tử nhất sinh, con người ta sẽ gặp phước đức thôi. Con đừng lo lắng quá.”

“Mẹ à, mẹ bảo con làm sao mà không lo lắng cho được đây. Cô ấy là vợ con, là người con yêu thương. Cô ấy là vì bảo vệ con nên mới gặp tình huống nguy hiểm như vậy. Bảo con làm sao mà không lo lắng cho được.”

Tử Y nhìn Tống Tri Hành chỉ biết thở dài mà thôi. Tại sao cái đoạn tình cảm này lại trắc trở và gian nan như vậy chứ?

Rõ ràng là đã có quá nhiều chuyện xảy ra, rất khó để cả hai nhận ra tình cảm chân thật trong lòng đối phương. Vậy mà tại sao tưởng như sau khi trải qua nhiều thử thách và gian nan, tưởng chừng như cả hai sẽ được hạnh phúc bên nhau thì bây giờ sóng gió lại ập đến.

Bà cảm thấy rất xót xa khi nhìn thấy con trai chịu cảnh như thế này. Bà biết anh thương Mộng Dao nhiều lắm nhưng bây giờ chỉ có thể cầu xin ông trời thương xót cho cô gái mệnh khổ như cô thôi.

“Chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì con nguyện bỏ ra mười năm tuổi thọ để cô ấy vượt qua kiếp nạn này.”

Anh không ngừng cầu xin với Thượng Đế. Ngài muốn lấy cái gì của con cũng được, giàu sang phú quý, tiền tài vật chất đứng trước người con yêu thì tất cả đều sẽ hóa hư không.

Anh cần cô và cũng không muốn mất cô như thế này. Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô.

Cánh cửa phòng phẫu thuật lần nữa mở ra, y tá liền chạy ra ngoài. Tống Tri Hành nhân cơ hội đó giữ y tá lại, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Y tá, tình hình của bệnh nhân trong đó thế nào rồi.”

Y tá gấp gáp nhìn Tống Tri Hành, nói còn chẳng ra hơi.

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, bây giờ chúng tôi phải đi điều động thêm lượng máu có trong kho.”

Nhưng chỉ một lát sau, bác sĩ lại chạy ra, nhìn phía bên ngoài hành lang với vẻ mặt hốt hoảng.

“Lượng máu trong kho không đủ, cần phải kiếm một người có nhóm máu phù hợp với cô ấy để bơm vào ngay lập tức.”

Tống Tri Hành không suy nghĩ nhiều liền trả lời.

“Vậy lấy máu của tôi đi. Tôi có nhóm máu O có thể truyền cho tất cả các nhóm máu khác.”

Bác sĩ nghe nói như vậy, mặc dù có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đồng ý để anh đi truyền máu.

“Được rồi, vậy đưa Tống tổng đi kiểm tra một chút. Nếu như tất cả các chỉ số đạt yêu cầu sẽ tiến hành truyền máu.

Anh nằm trên băng chuyền kế bên cạnh chỗ Mộng Dao đang nằm. Cô vẫn đang trong cơn hôn mê, đôi mắt của Tống Tri Hành không ngừng nhìn cô. Y tá cắm ống truyền máu cho anh, anh không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy lo lắng mà thôi.

Chỉ cần Mộng Dao có thể tỉnh lại, cho dù rút cạn máu của anh cũng không sao.

“Mộng Dao, em nhất định phải tỉnh lại đấy. Tiểu Giai Nghi vẫn còn đang chờ em ở nhà, anh cũng không thể sống mà không có em được.”

Anh từ từ nhắm mắt lại, để cho máu của anh chảy vào người cô. Bây giờ cả hai đang cùng nhau chảy chung một dòng máu. Cô là của anh và anh thuộc về cô.

Sau một đêm vật lộn với tử thần thì cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật đã được mở ra.

Mặc dù bản thân hiện tại bây giờ rất mệt mỏi đến tê dại cả đôi chân, Tống Tri Hành trải qua một đêm rút máu không ngừng. Rõ ràng trong người đã không còn chút sức lực vẫn không chịu đi nghỉ ngơi chút nào.

Anh vẫn nhất quyết ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu đợi cô. Nhưng khi anh vừa đi được hai bước liền ngã quỵ xuống nhưng lại cố đứng dậy, được Tử Y dìu đến trước mặt bác sĩ phẫu thuật.

“Vợ tôi, cô ấy sao rồi bác sĩ?”

“Tống phu nhân đã qua cơn nguy kịch, chỉ là bị mất máu quá nhiều hiện tại vẫn đang hôn mê. Còn chuyện khi nào cô ấy có thể tỉnh lại, cái này còn phải xem ý chí của cô ấy kiên cường đến đâu rồi. Gia đình nên chuẩn bị trước tâm lý.”