Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 116: Ngàn cân treo sợi tóc.




“Tống Tri Hành, thay em chăm sóc con chúng ta. Nói với nó là em yêu con rất nhiều.”

Sau đó từ khóe mắt cô rơi ra một giọt lệ. Cô buông thõng đôi cánh tay ra khỏi gương mặt anh, từ từ khép mắt lại.

“Mộng Dao, em đừng ngủ mà. Mở mắt ra nhìn anh đi.”

Tống Tri Hành không ngừng gào khóc gọi tên cô chỉ mong cô mở mắt ra nhìn anh thôi. Nhưng cô vẫn nằm im đó bất động trong vũng máu không nhúc nhích.

Tống Tri Hành không ngừng lay gọi thân thể đã bất động của cô.

“Mộng Dao, tỉnh lại đi em! Đừng ngủ mà.”

Ba nuôi của anh là Cố Thành, một giáo sư nổi tiếng trong ngành bác sĩ cho nên anh cũng biết sơ qua về cấp cứu.

Anh nhanh chóng kiểm tra vết thương cho cô và phát hiện vết thương rất gần ngay chỗ tim, chỉ cách vài centimet nữa thôi là cô sẽ mất mạng. Nhưng hiện tại vết thương cũng khá nặng nên cũng có thể coi như là bước nữa chân vào trong quan tài rồi.

Tống Tri Hành giội vàng chạy đi tìm rượu để sát trùng vết thương cho cô, sau đó lại xé một vạt áo rồi nhanh chóng băng lại vết thương đang không ngừng chảy máu của cô.

Anh thấy hơi thở của cô yếu dần nên lập tức tìm cách hô hấp nhân tạo cho cô. Bên cạnh đó anh không ngừng hét gọi vệ sĩ.

“Mau gọi bác sĩ đi! Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”

Anh bế xốc cô trên tay, muốn nhanh chóng bế cô đi bệnh viện. Hay là tìm một ai đó đến đây cấp cứu cho cô.

Trạng thái của anh không ngừng hoảng loạn khiến cho ai đang có mặt ở đó cũng không ngừng cảm thấy hoang mang. Bọn họ muốn nói với anh đây là trên đảo, không có bệnh viện. Bọn họ cũng là đi ca nô đến, không thể ngay lập tức đến bệnh viện để cứu chữa cho cô được.

Chỉ sợ đến nơi e rằng đã quá muộn.

Nhưng lại không có ai đủ dũng cảm để lên tiếng. Tất cả đều như rơi vào im lặng, sợ sẽ đánh tan hy vọng cuối cùng trong lòng Tống Tri Hành.

Cuối cùng chỉ có Phó Nhược Hằng là đủ dũng cảm để lên tiếng.

“Tống Tri Hành, cậu đừng như vậy nữa. Đội cứu hộ trên không đang được điều đến ngay lập tức. Nếu như lúc này đây, ngay cả cậu cũng không thể bình tĩnh được thì Mộng Dao biết phải làm sao?”

Nhưng Tống Tri Hành lại bật khóc nức nở, nghĩ đến việc Mộng Dao đã không còn chút phản ứng nào trên cơ thể thì Tống Tri Hành không có cách nào bình tĩnh nổi nữa.

Anh chỉ biết ôm lấy thân thể cô trong bất lực. Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy chứ?

Anh đâu có cần cô đỡ cho anh đâu. Cô nghĩ mình là ai chứ? Người sắt sao, mà đi chắn đạn cho anh?

Rồi bây giờ cô lại nằm đó, toàn thân đều là máu, máu của cô chảy ướt cả vạt áo của anh. Bảo anh làm sao mà bình tĩnh cho được.

Đột nhiên Từ Tuấn từ từ bò dậy từ thân thể đầy máu của mình. Nhìn thấy Mộng Dao nằm bất động trên đất, trái tim anh cũng như đã chết. Anh ta nhìn đôi bàn tay đầy máu của mình.

Đó là máu của người con gái anh ta yêu.

Chính tay anh ta đã tự mình giết chết người con gái mà anh ta yêu. Người mà anh từng hứa cả đời này sẽ chăm sóc và bảo vệ cho cô một đời chu toàn.

Từ Tuấn đột nhiên bật cười lớn thành tiếng. Trong tiếng cười còn bật ra cả tiếng khóc của anh ta nữa.

“Dao Dao, là tôi có lỗi với em. Dao Dao, em hãy tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ xuống dưới đó đợi em trước.”

Nói rồi Từ Tuấn mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài. Nơi bọn họ đang đứng là lầu ba, bên dưới lại là vách đá. Căn biệt thự này nằm sát bờ biển, nhảy xuống đó thì chỉ có chết thôi.

Cơ thể của Từ Tuấn rơi tự do trong không trung, nhưng trên gương mặt của anh không có một chút lo sợ nào. Chỉ có vẻ mãn nguyện trước lúc chết mà thôi.

Nhưng Tống Tri Hành hoàn toàn không quan tâm đến Từ Tuấn, anh chỉ lo cho tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc của Mộng Dao mà thôi.

Còn Từ Tuấn chết là đáng đời. Anh ta còn định đợi Mộng Dao dưới hoàng tuyền ư? Đừng có mơ!

Mộng Dao là vợ của Tống Tri Hành. Bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ cứu sống cho bằng được cô. Cô sống là vợ của Tống Tri Hành, chết cũng là vợ của Tống Tri Hành anh. Đừng hòng có một người đàn ông nào khác có thể giành giật được cô từ tay anh.

Vù vù!

Khi nghe tiếng trực thăng từ trên không, Tống Tri Hành đã không có cách nào bình tĩnh nổi nữa mà ôm lấy thân thể đẫm máu của vợ mình chạy ra ngoài.

Bây giờ mỗi phút mỗi giây của anh đều đáng quý vô cùng. Tình trạng của cô đang rất nghiêm trọng, nếu như không được kịp thời chữa trị thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ngay lập tức các nhân viên cứu hộ đã lập tức đỡ lấy cô nằm trên giường cấp cứu. Một bác sĩ riêng chuyên ngành được Phó Nhược Hằng điều động tới cũng ngay lập tức tiến hành kiểm tra tình trạng cho Mộng Dao.

Tống Tri Hành ở ngay bên cạnh không ngừng sốt sắng lo lắng cho Mộng Dao.

“Sao rồi bác sĩ?”

“Vết thương của cô ấy ngay động mạch tim bơm oxy vào não, bị mất máu rất nhiều. Cũng may là đã kịp thời cấp cứu, nếu không lượng oxy không đủ cung cấp cho não rất là nguy hiểm. Bây giờ điều cần thiết nhất là nhanh chóng đến bệnh viện gắp viên đạn đang ở trong người cô ấy ra.”