Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 115: Mộng dao gặp nạn.




Tống Tri Hành nghe thấy những lời nói nức nở này của cô thì trong lòng đầy xót xa. Rốt cuộc những ngày qua cô đã phải chịu đựng những gì chứ?

“Không sao rồi Mộng Dao. Em không sao rồi, có anh đây. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”

Sau đó anh nhìn khắp người cô, nhìn thấy những vết thương bầm tím trên người cô. Anh cảm thấy vô cùng tự trách bởi vì sự chậm trễ của bản thân mới khiến cho cô ra nông nỗi này.

Nếu như anh sớm phát hiện ra người đó là Từ Tuấn. Nếu như anh sớm biết được hắn sẽ đưa cô đến đây thì anh đã ngay lập tức bất chấp tất cả mà lao đến đây giải cứu cho cô rồi.

Phó Nhược Hằng đứng ở một bên yên lặng quan sát. Những lúc như vậy anh mới nhận ra là Tống Tri Hành thương Mộng Dao đến như thế nào.

Có lẽ trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm Tống Tri Hành. Gây khó dễ cho anh vì nghĩ anh không xứng với Mộng Dao. Nhưng đến bây giờ anh mới thấy Tống Tri Hành quả thật là người đàn ông đáng tin tưởng, đáng để cho Mộng Dao dựa dẫm cả đời này.

Anh sai thuộc hạ đi chuẩn bị cho Mộng Dao một bộ quần áo mới để mặc. Tống Tri Hành cẩn thận xát trùng vết thương cho Mộng Dao. Nhìn vết thương rỉ máu mà anh xót xa vô cùng.

Anh vừa thổi vừa đắp thuốc cho cô. Từ Tuấn nhìn thấy sự cẩn thận của Tống Tri Hành dành cho Mộng Dao, anh lại đột nhiên nhớ đến hình ảnh trước kia của bản thân.

Trước đây anh cũng từng dịu dàng với cô như vậy. Cô chỉ cần cau mày một cái là anh đã thấy xót xa, cô bị thương một chút thôi, anh cũng đã cảm thấy cuống quýt cả lên rồi. Vậy mà bây giờ anh lại làm cô bị thương.

Anh bỏ qua cảm giác của cô, nhìn cô khóc mà trong trái tim anh chỉ có dục vọng chiếm hữu mà thôi. Anh đã để cho dục vọng chiếm hữu của bản thân lấn át cả tình yêu anh dành cho cô.

“Hắn ta có làm gì em không? Bây giờ anh sẽ lập tức giết hắn ta.”

“Em không sao đâu. Chuyện này để em tự mình xử lý được không?”

Từ Tuấn nhìn cô xoa xoa tay, từ từ đứng lên đi đến chỗ của mình. Tống Tri Hành giữ lấy tay cô, anh sợ Từ Tuấn lại làm chuyện gì đó hai đến cô nhưng Mộng Dao nhìn Tống Tri Hành mà lắc đầu nhằm ám hiệu rằng mọi thứ vẫn ổn. Cô tự biết cân nhắc mọi chuyện mà.

“Anh thả anh ấy ra đi. Em có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Hắn ta chỉ kịp vừa mở miệng.

“Xin lỗi em…”

Chát!

Một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt của Từ Tuấn trong sự ngạc nhiên của cả anh ta và những người khác đang có mặt ở đó.

Mộng Dao lạnh lẽo nhìn Từ Tuấn.

“Tôi không cần lời xin lỗi từ anh. Cái tát này thay cho tất cả, thay cho cả lời kết thúc về mối quan hệ giữa chúng ta nữa. Tôi đã nghĩ rằng sau tất cả, chúng ta có thể làm bạn với nhau. Đó giống như là một cái kết tốt đẹp nhất cho cả ba chúng ta…”

“Dao Dao…”

“Sau này anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa. Những ngày qua tự tay anh đã bóp nát rào cản quan hệ cuối cùng giữa hai chúng ta rồi. Tôi không thể tha thứ cho anh được, cho nên chúng ta cũng đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Những lời nói tàn nhẫn lúc này của Mộng Dao giống như bóp nát trái tim của Từ Tuấn vậy. Anh yêu cô, yêu còn nhiều hơn cả chính bản thân mình nữa. Cho nên mới không thể chấp nhận được chuyện đánh mất cô.

Có một số người, ngay từ đầu biết đã không có kết quả. Vậy tại sao lại cho chúng ta những cuộc gặp gỡ, tại sao lại cho chúng ta trải qua nhiều kỷ niệm với nhiều hy vọng như vậy?

Để rồi khi vụt mất rồi lại chỉ có thể chìm vào tuyệt vọng mà thôi. Mà tuyệt vọng đó lại khiến cho con người ta nảy sinh ra một con quỷ trong lòng. Không yêu được thì chỉ có thể hủy hoại mà thôi.

“Có phải là vì hắn ta không? Nếu như không có hắn ta, em sẽ quay trở về bên cạnh anh chứ?”

Từ Tuấn nói rồi giống như phát điên vậy, rút súng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra chĩa về hướng của Tống Tri Hành. Khi hắn chuẩn bị nổ súng thì Mộng Dao đã không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy đến đỡ cho Tống Tri Hành.

Đoàng!

Một tiếng súng nổ vang khắp trời. Khi tất cả kịp định thần lại thì Mộng Dao đã ôm lấy Tống Tri Hành, phát đạn đó đã bắn trúng ngay ngực cô. Cô ngã vào vòng tay Tống Tri Hành.

Tống Tri Hành cũng giống như phát điên mà không ngừng gào thét tên cô.

“Mộng Dao! Mộng Dao!”

Tống Tri Hành tức giận đỏ cả mắt, anh rút súng ra bắn hai phát vào người của Từ Tuấn. Một trận chiến đẫm máu diễn ra trên một hòn đảo yên bình. Tất cả như đã phá vỡ hết sự yên tĩnh của nơi đây. Cũng khiến cho con người ra đau đớn đến xé lòng.

Tống Tri Hành chỉ thấy toàn thân Mộng Dao đầy máu. Anh ôm lấy thi thể đầy máu của cô không ngừng hét lớn.

“Mau gọi bác sĩ đi!”

“Dao Dao, em đợi anh, em sẽ không sao đâu. Sẽ không sao đâu.”

Mộng Dao vươn đôi tay đầy máu của mình lên chạm lên gương mặt của Tống Tri Hành. Bây giờ hơi thở của cô rất yếu ớt, cô cũng cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa.

Nếu như không phải còn quá nhiều chuyện chưa nói cùng anh, cô thực sự rất muốn im lặng vì cô cảm thấy bản thân bây giờ rất mệt.

“Tống Tri Hành, đừng khóc, em không muốn thấy anh khóc. Anh khóc lên chẳng đẹp trai chút nào nữa cả. Em không thích đàn ông xấu đâu.”