Dạo gần đây công việc của Tống Tri Hành rất bận rộn khi Tống thị mở rộng chi nhánh bên nước ngoài. Anh cũng không có thời gian để nhớ đến Trình Ý nữa nên đoạn tình cảm kia cũng dần nguôi ngoai, trôi dần theo năm tháng.
Bây giờ anh chỉ có thể chúc cô hạnh phúc bên cạnh Phó Nhược Hằngmà thôi.
Tống Tri Hành cũng dần quên mất đi chuyện đêm đó. Anh nghĩ tất cả đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện tình một đêm như thế này cũng không có gì là hiếm lạ nữa.
Dạo gần đây Trình Ý thấy Mộng Dao rất lạ. Cô thường hay thức dậy ăn khuya, dạo này Mộng Dao hình như lại còn béo lên, thân hình có vẻ mập lên thấy rõ.
Sau khi cô đi tuần trăng mật về thì nhìn thấy Mộng Dao tiều tụy đi rất nhiều, nghe Tiểu An kể lại hình như dạo gần đây Mộng Dao rất hay gặp ác mộng. Cô cũng không còn đi làm mà xin nghỉ phép để ở nhà bình tĩnh lại.
Cô chỉ cảm thấy dạo này Mộng Dao rất lạ, lúc nào cũng như người mất hồn. Cho đến khi cô đem sầu riêng, món ăn mà Mộng Dao thích ăn nhất lên nhưng Mộng Dao lại chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Cô hỏi Mộng Dao thì cô lại bảo là do mình không được khỏe trong người nhưng mà Trình Ý lại cảm thấy Mộng Dao chắc chắn đang có chuyện gì đó che giấu mình.
…
Hôm nay Trình Ý đi vào bệnh viện thăm em trai bị tai nạn thì tình cờ nhìn thấy Mộng Dao vừa bước vào trong phòng khám sản.
Cô đã rất ngạc nhiên định đi theo xem thử nhưng lại bị ba Trình gọi lại.
“Trình Ý, em trai con đang nằm ở đây, không phải ở đó.”
“Vâng, vậy chúng ta đi xem thử Tiểu Khải bị làm sao đi ba.”
Hôm nay Mộng Dao đang làm lại sau một thời gian nghỉ ngơi ở nhà. Lúc cô vào kho lấy đồ thì bị ngất đi, phải một lúc sau cô mới được đồng nghiệp phát hiện rồi đưa cô vào bệnh viện.
Khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện, ánh mắt Mộng Dao thoáng hiện lên nét lo lắng, cô đang lo sợ điều mà mình lo lắng sẽ trở thành sự thật. Nhưng mà sao có thể xui xẻo như vậy chứ? Chẳng lẽ ngay một lần mà cô đã dính rồi hay sao?
“Tôi bị làm sao vậy bác sĩ?”
“Cô bị ngất đi.”
Cô nằm lên giường để cho bác sĩ siêu âm với tâm trạng vô cùng lo lắng. Đến khi có kết quả kiểm tra mẫu nước tiểu thì bác sĩ nhìn về phía cô với ánh mắt phức tạp.
“Tôi… tôi có sao không bác sĩ?”
“Cô Phó, cô đã có thai. Được 4 tuần rồi…”
“Omg” một tiếng…
Mộng Dao thấy cả thế giới như đang quay cuồng trước mắt mình. Cô vậy mà thật sự mang thai rồi sao?
Là kết quả của một đêm sai lầm hôm đó?
Là đứa con của Tống Tri Hành sau đêm hôm đó?
Bây giờ cô biết phải làm sao đây? Cô không thể mang tiếng không chồng mà có chửa hoang được.
Gia tộc của cô là một gia tộc danh giá và có địa vị, sao lại có thể chấp nhận chuyện cô không kết hôn mà có thai kia chứ?
Đó chẳng qua chỉ là một sự việc ngoài ý muốn. Cả cô và Tống Tri Hành đều không có tình cảm với đối phương thì sinh ra đứa bé này để làm gì?
Chi bằng đừng để đứa bé này xuất hiện trên đời.
Tống Tri Hành sẽ chấp nhận nó sao? Anh không phải là người vô tình nhưng cũng không phải là kiểu sẽ chấp nhận đứa trẻ do người phụ nữ mình không yêu sinh ra.
Một suy nghĩ thoáng hiện ra trong đầu Mộng Dao. Cô đưa tay đặt lên bụng mình, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói với bác sĩ.
“Cô Phó, đứa bé này…”
“Khi nào tôi có thể tiến hành phẫu thuật được? Tôi muốn phá bỏ đứa bé này.”