Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 620




Chương 623:

 

“Sao thế? Con gái đừng vội, có gì từ từ nói.” Phó Tham mưu trưởng Từ lập tức đau lòng, “Không có chuyện gì to tát cả. Bố sẽ xử lý cho con!”

 

Chỉ là một cái đồn Cảnh sát nhỏ thôi mà?! Một cuộc điện thoại tới, Đồn trưởng bên đó sẽ phải mang quà cáp tới nhà ông ta “chúc Tết” ngay…

 

Nghe bố mình nói thế, ánh mắt Từ Phiêu Hồng lấp lóe, cúi đầu xuống vò góc áo đồng phục cảnh sát, ấp a ấp úng nói, “Là thế này ạ, hôm nay con ra ngoài trực ban, đã dừng một chiếc xe trêи vành đai Tam Hoàn, kết quả phát hiện ra bên trong là Hoắc… Thiệu Hằng…”

 

Cái tên này lăn qua lăn lại trêи đầu lưỡi cô ta, mất một lúc lâu mới nói ra được, chỉ mới nói một chút đã cảm thấy răng môi vẫn còn lưu hương.

 

Phó Tham mưu trưởng Từ “A?” một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế xô-pha, bước nhanh tới thư phòng, dùng chân đá cửa, khẽ thấp giọng hỏi, “Con thật sự đã dừng xe quân đội của Thiếu tướng Hoắc sao?!”

 

Cản trở việc quân, đây chính là tội lớn!

 

Phó Tham mưu trưởng Từ đổ mồ hôi đầy trán.

 

“Không, không phải xe quân đội, mặc dù có treo biển quân đội.” Từ Phiêu Hồng khẽ cắn môi, ánh mắt mơ màng tìm kiếm biển số chiếc xe SUV Mercedes Benz kia trong hệ thống của cảnh sát, “Là… Là xe cá nhân của anh ta…”

 

Phó Tham mưu trưởng Từ thở ra một hơi thật dài, cầm khăn lau mồ hôi trêи trán, luôn miệng nói, “Không phải đang thi hành nhiệm vụ Quân đội là tốt rồi… Không phải đang thi hành nhiệm vụ Quân đội là tốt rồi…”

 

“Vậy liệu con có bị sao không bố?” Từ Phiêu Hồng thấp thỏm bất an hỏi, “Anh ta cùng một cô gái trẻ ngồi trong xe…”

 

“Vậy phải xem anh ta phạm vào chuyện gì chứ.” Phó Tham mưu trưởng Từ chậm rãi nói, “Kể cả có là Thiếu tướng, vi phạm Luật giao thông thì cũng bị phạt thôi, ha ha ha ha!”

 

Vừa nghĩ tới có thể bán cho Hoắc Thiệu Hằng một cái nhân tình, Phó Tham mưu trưởng Từ liền cảm thấy vô cùng kɧօáϊ trá.

 

Rất khó để xây dựng quan hệ với Hoắc thiếu, lần này con gái mình chó ngáp phải ruồi, nói không chừng chính là một cơ hội…

 

Không ngờ Từ Phiêu Hồng lại ấp úng nói, “Bố, anh ta… Anh ta không vi phạm Luật giao thông…”

 

“Cái gì?!”

 

Phó Tham mưu trưởng Từ chỉ cảm thấy huyết áp lại một lần nữa tăng cao, sắp sửa đứng không vững nữa rồi.

 

Ông ta vịn tường đi tới ghế xô-pha ở thư phòng, thở dốc một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Không vi phạm Luật giao thông mà con dừng xe lại làm gì thế?” Vừa nói, trong đầu ông ta vừa nhanh chóng suy nghĩ, “Hôm nay con đi làm cùng với ai?”

 

Nếu như có gì vạn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đẩy trách nhiệm lên người cảnh sát chính thức đi cùng với con gái ông ta mà thôi.

 

Phó Tham mưu trưởng Từ thở dài một hơi, thầm nói cô con gái này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá thanh cao, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản cũng không hiểu. Sau này nhất định phải gả con bé cho một người quyền cao chức trọng, như vậy mới có thể thật sự bảo vệ được con bé, nếu không có khi con bé sẽ còn gây ra nhiều chuyện dở hơi nữa.

 

Từ Phiêu Hồng càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, tiếp tục lắp bắp nói, “Không có… Không có ai đi cùng con, con đi làm một mình…”

 

“Một mình á?!” Phó Tham mưu trưởng Từ trợn tròn mắt, “Thế là không đúng quy định rồi! Con mới là cảnh sát thực tập, không thể một mình đi làm nhiệm vụ được!”

 

“Con… Con cũng chỉ muốn giúp mọi người một chút thôi…” Từ Phiêu Hồng nghe thấy có vấn đề không ổn, vành mắt cũng đã đỏ ửng cả lên, “Đồng nghiệp đều vội vàng về nhà ăn Tết, con cũng chỉ muốn gánh vác giúp mọi người một chút…”

 

Kết quả là không ngờ lại xảy ra chuyện này.

 

Lúc thì cô ta cảm thấy vừa oan ức vừa sợ hãi, lúc lại cảm thấy mình cũng khá may mắn. Dù sao, nếu không phải như thế, cô ta cũng không có cơ hội gặp được người xuất sắc ưu tú như Thiếu tướng Hoắc…

 

Từ Phiêu Hồng luôn giữ mình trong sạch, tự cao tự đại, mặc dù biết bố mình có quyền cao chức trọng, nhưng xưa nay không muốn dựa vào quyền thế nhà mình để vênh váo làm càn bên ngoài.

 

Cô ta cũng không giống đám con cháu đời thứ hai không có não chỉ mải kết giao với đám quyền quý, nếu không thì cũng sẽ không chọn công việc cảnh sát từ cơ sở thế này.

 

Phó Tham mưu trưởng Từ nghe thấy con gái mình sắp khóc, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Thế đồng nghiệp kia của con là tự ý bỏ bê công việc sao?”

 

“Cũng không phải ạ…” Giọng của Từ Phiêu Hồng càng ngày càng bé, “Hôm này vốn dĩ không có phiên trực, là con muốn làm quen công việc, à, còn muốn ra ngoài hóng gió một chút…”

 

Nghe hồi lâu, cuối cùng Phó Tham mưu trưởng Từ cũng hiểu rõ, việc hôm nay hoàn toàn là do con gái mình tự ý gây chuyện!