Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 619




Chương 622:

 

“… Cô quản lý cả việc lái xe lúc nhanh lúc chậm sao? Anh ấy cũng không cản trở giao thông, cô dừng xe làm gì chứ?” Âm Thế Hùng cảm thấy đầu óc của nữ cảnh sát này như thể chứa toàn bã đậu vậy, “Cô dựa vào quan hệ để vào đồn Cảnh sát sao? Quy tắc cơ bản như vậy mà cũng không hiểu rõ, không biết là ai mở cửa sau cho cô nữa.”

 

Câu nói cuối cùng của Âm Thế Hùng thật sự đã chọc giận Từ Phiêu Hồng. Sự uất ức mà cô ta nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng òa lên thành một tiếng khóc nức nở, chỉ vào Âm Thế Hùng, thút thít nói: “Tôi không dựa vào quan hệ trong nhà! Tôi tự mình thi vào!”

 

“Cô chắc chứ? Ngay cả Luật giao thông cô cũng không rõ, chỉ là một cảnh sát thực tập mà cũng dám lái xe đi làm nhiệm vụ một mình. Cô thế này mà là dựa vào bản thân ‘tự thi vào’ được sao?”

 

Âm Thế Hùng thấy hôm nay ba mươi Tết không có việc gì nên tốt bụng dạy dỗ cô gái này làm người. Dù sao thì cũng đang rảnh rỗi, dạy dỗ trẻ con một chút cũng là việc nên làm.

 

“Đương nhiên là tôi tự thi đỗ!” Từ Phiêu Hồng lấy khăn trong túi áo ra lau mặt, “Nếu dựa vào nhà tôi, tôi lại phải đi làm cảnh sát thực tập sao?”

 

Âm Thế Hùng lườm cô ta một cái, “Cảnh sát Từ, không phải cô không biết kỷ luật trong cảnh sát cũng như bộ đội đúng không? Không phải không biết người vào quân đội đều phải qua xác minh lý lịch chính trị đúng không?”

 

“Xác minh lý lịch chính trị á? Không thể nào?” Từ Phiêu Hồng hồ nghi, “Làm cảnh sát cũng phải xác minh lý lịch chính trị sao?”

 

“Chỉ cần qua xác minh lý lịch chính trị là xuất thân của cô sẽ không lừa được người khác. Bố cô à… Bố cô là Phó Tham mưu trưởng Cục Tác chiến của Bộ Quốc phòng, quân hàm Thượng tá đúng chưa? Người của đồn Cảnh sát lại có thể không biết sao?” Âm Thế Hùng lắc đầu, “Hôm nay cô vẫn còn may đấy, gặp được lúc tâm trạng của Thủ trưởng chúng tôi không tệ, nếu không…”

 

“Thủ trưởng của anh, Thủ trưởng của anh, cứ nhai đi nhai lại mãi, rốt cuộc anh ta là ai?”

 

Từ Phiêu Hồng cố ý nói sang chuyện khác, không muốn suy nghĩ thêm về lời nói vừa rồi của Âm Thế Hùng nữa. Vừa nghĩ sâu vào cô ta đã thấy chán nản lắm rồi, cô ta không muốn biết công việc này vẫn là dựa vào quan hệ của nhà mình.

 

“Nói thế này nhé, quân hàm của tôi là Trung tá, nhưng tôi chỉ là thư ký đời sống của anh ấy.” Âm Thế Hùng gợi ý một chút, “Hiểu chưa?”

 

“Anh tên gì?” Trong lòng Từ Phiêu Hồng run lên, có thể sử dụng người có quân hàm Trung tá làm thư ký đời sống thì ít nhất người đó cũng phải là Thiếu tướng…

 

Nhưng người đàn ông vừa rồi kia, thoạt nhìn thì có vẻ rất trưởng thành, chững chạc và đẹp trai nhưng chắc chắn là một người trẻ tuổi, không giống một người sắp năm mươi tuổi như bố cô ta.

 

“Tôi là Âm Thế Hùng, là thư ký đời sống của Thủ trưởng Hoắc Thiệu Hằng. Nếu bố cô là quân nhân, cô về hỏi ông ấy, sẽ biết Hoắc Thiệu Hằng là ai.”

 

Nói dứt lời, Âm Thế Hùng lập tức xoay người rời đi.

 

Anh ta còn phải tiếp tục đi theo xe của Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi nữa.

 

Vì không thể đi quá gần nên giờ anh ta đuổi theo cũng không có vấn đề gì.

 

Nghe Âm Thế Hùng nói xong, Từ Phiêu Hồng đứng ngơ ngác suy nghĩ bên lề đường trống trải. Bầu trời vẫn xanh như vậy, đám mây vẫn trắng như thế, nhưng dường như lại có gì đó không bình thường nữa. Cô ta sững sờ lo lắng trong chốc lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại về nhà.

 

“Bố, con là Phiêu Hồng đây.”

 

“Phiêu Hồng à? Bao giờ con về nhà thế? Hôm nay đã là ba mươi Tết rồi, vẫn còn làm việc sao? Có muốn bố phái xe đến đón con không?”

 

Phó Tham mưu trưởng Từ vội vàng hỏi, rất thương con gái mình.

 

Trong lòng Từ Phiêu Hồng cảm thấy vô cùng ấm áp, hỏi han trò chuyện với bố mình vài câu, sau đó hỏi, “Bố, bố có biết Hoắc Thiệu Hằng là ai không?”

 

“Hoắc Thiệu Hằng à? Biết chứ! Mà con hỏi anh ta làm gì?” Phó Tham mưu trưởng Từ thoáng sửng sốt, không ngờ đứa con gái bảo bối luôn thanh cao của mình lại cũng bắt đầu nghe ngóng chuyện trong Quân đội.

 

“Anh ta rất nổi tiếng ạ?” Từ Phiêu Hồng hỏi lại, “Lợi hại hơn cả bố sao?”

 

“Con nhóc này, làm sao bố có thể so với người ta được?” Mặc dù ngoài miệng Phó Tham mưu trưởng Từ nói như thế, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, “Người ta là thiếu niên xuất chúng, Thiếu tướng hai mươi tám tuổi, từ khi khai quốc đến nay là người đầu tiên đấy.”

 

“Dạ? Là thật sao ạ…” Từ Phiêu Hồng hít vào một hơi lạnh, “Con… con… con… Có lẽ, hôm nay con đã làm chuyện sai rồi…”

 

Cô ta như sắp khóc đến nơi.