Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 621




Chương 624:

 

Ông ta khó xử đi lòng vòng quanh ghế xô-pha, cởi bộ quân trang dày trêи người mình ra, rồi lại hỏi tỉ mỉ, “Con dừng xe Hoắc thiếu lại, anh ta có nói gì không?”

 

“Không có… Anh ta nói còn có việc, rồi lái xe đi, sau đó thư ký đời sống của anh ta là Trung tá Âm Thế Hùng tới giảng giải với con.”

 

“Âm Thế Hùng à? Hình như là bố có biết…” Phó Tham mưu trưởng Từ vất vả lắm mới nghe thấy được một cái tên quen thuộc, “Được rồi, con mau về đi, bố sẽ suy nghĩ cách nào đó đền bù một chút.”

 

Đều là người của Bộ Quốc phòng, mặc dù không cùng một hệ thống, nhưng có lẽ ông ta vẫn có thể nói một chút.

 

Phó Tham mưu trưởng Từ liền tìm kiếm số điện thoại của Âm Thế Hùng, làm phiền mấy người mới có thể gọi điện được cho anh ta.

 

Âm Thế Hùng thấy bố của Từ Phiêu Hồng gọi cho mình, cũng không có ý làm khó. Vốn chỉ là chuyện trẻ con không hiểu chuyện, việc nhỏ mà thôi, vừa rồi anh ta cũng đã dọa cô ta nên tương đối lịch thiệp với Phó Tham mưu trưởng Từ mà cười nói, “Phó Tham mưu trưởng Từ khách sáo quá, con gái ngài có thể làm việc ở cơ sở đã là rất tốt rồi, một chút sai lầm trong công tác cũng không có vấn đề gì, không gây ra phiền toái lớn là tốt rồi. Hôm nay, Thủ trưởng của chúng tôi đi sắm Tết nên có hơi vội vàng, không có ý làm khó dễ cho con gái ngài đâu.”

 

Lúc này Phó Tham mưu trưởng Từ mới yên tâm, nhưng mà nghe tới chuyện hôm nay Hoắc Thiệu Hằng mới đi sắm Tết thì rất kinh ngạc hỏi, “Nhà họ Hoắc không chuẩn bị gì sao? Mấy cậu lính công vụ kia cũng tắc trách quá thể, lại còn để Thủ trưởng tự mình đi sao?”

 

Phó Tham mưu trưởng Từ biết người nhà họ Hoắc đều ở Đế đô, mặc dù ông ta không quen với Hoắc Thiệu Hằng nhưng cũng có quen biết với ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần.

 

Âm Thế Hùng vừa đeo tai nghe nói chuyện với Phó Tham mưu trưởng Từ vừa thuần thục đỗ xe vào bãi đỗ xe của Trung tâm mua sắm khu thành Nam, “Dinh thự của Thủ trưởng chúng tôi mới khánh thành, định ăn Tết ở dinh thự mới, tạm thời không về nhà họ Hoắc. Thôi, không nói nhiều nữa, tôi còn có việc, chúc mừng năm mới Phó Tham mưu trưởng Từ nhé!”

 

“À vâng vâng, chúc mừng năm mới anh, cho tôi gửi lời chúc mừng năm mới Thủ trưởng anh nhé!”

 

Phó Tham mưu trưởng Từ còn chưa dứt lời, bên kia đã cúp điện thoại.

 

Phó Tham mưu trưởng Từ suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho con gái Từ Phiêu Hồng, “Phiêu Hồng, mau về nhà đi! Có việc cần hỏi con.”

 

***

 

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đang đi dạo trong Trung tâm mua sắm thành Nam.

 

Nơi này có diện tích rất rộng rãi, cũng có thể gọi là một con phố đi bộ, hai bên đều là cửa hàng, hai đầu con đường đều có thanh chắn, ô tô không lái vào được, chỉ có thể đi bộ vào.

 

Đã ba mươi Tết nhưng người tới nơi này vẫn khá đông đúc.

 

Mọi người tươi cười chạy ra chạy vào trong các cửa hàng, mua sắm đồ Tết.

 

Cố Niệm Chi chưa từng tới nơi này bao giờ. Cô vừa quay đầu quan sát xung quanh rồi lại vừa lấy điện thoại ra tìm xem nơi này có cửa hàng gì.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không vội, bình tĩnh đứng bên cạnh cô, chờ cô tìm được cửa hàng muốn đi thì đi theo cô.

 

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đứng ngó nghiêng ở trêи quảng trường, trước tiên chọn một cửa hàng gần nhất. Nghe nói đây là một nơi bán hàng Tết danh tiếng đã lâu năm, cho dù chỉ là một túi hạt dưa rang thôi cũng có xuất xứ rõ ràng.

 

Cố Niệm Chi nhìn vào phần giới thiệu vô cùng khoa trương đặt trước cửa hàng bán hạt dưa rang, cười đến nỗi rung cả vai, kéo Hoắc Thiệu Hằng tới hỏi, “Hoắc thiếu, anh có ăn hạt dưa rang không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

 

Cố Niệm Chi hơi mím môi, liếc mắt nhìn sang dáng vẻ không muốn nói chuyện của Hoắc Thiệu Hằng qua lớp kính râm, trong lòng thầm nói, ok, được rồi, biết ngay là chắc chắn cụ già này sẽ không cắn hạt dưa mà.

 

Cắn hạt dưa quá tổn hại đến hình tượng của anh ấy chứ…

 

Nhưng cô vẫn mua khoảng hơn năm cân, khi khách khứa tới chúc Tết, hạt dưa là đồ ăn vặt yêu thích.

 

“Hạt hướng dương, hạt bí, với hạt dưa này, mỗi thứ cho tôi hai cân rưỡi.”

 

Cố Niệm Chi rất hào hứng chỉ tới chỉ lui ngoài quầy.

 

Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô ấn xuống, nói với người bán hàng, “Mỗi thứ một cân là đủ rồi.”

 

“Hả? Một cân làm sao đủ được?” Cố Niệm Chi bất mãn, “Nếu như nhiều khách tới, anh lại đi mua thêm à?”

 

“Người ta tới nhà chúc Tết, chứ có phải tới ăn hạt dưa đâu.” Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy hạt dưa đã được gói ghém cẩn thận từ người bán hàng, đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Niệm Chi sang chuyện khác, “Chẳng phải em nói muốn mua bánh tổ sao? Cửa hàng bánh tổ Trần Ký bên kia nổi tiếng lâu năm rồi đấy, khi còn bé anh đã từng ăn, rất khá.”