Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 618




Chương 621:

 

Cố Niệm Chi nổi giận, nhưng cô chưa kịp tự mình ra tay, Hoắc Thiệu Hằng đã nghiêng người lại gần, nắm chặt lấy cổ tay Từ Phiêu Hồng rồi đẩy ra ngoài, sau đó vòng tay ôm Cố Niệm Chi vào lòng, lạnh nhạt nói, “Thực tập Từ, cô đã phạm pháp.”

 

“Anh dám đánh lén cảnh sát sao?!” Từ Phiêu Hồng chỉ cảm thấy cổ tay bị một luồng lực nóng cháy bao lấy, nguyên cả cánh tay nổi đầy da gà. Cô ta hơi thất thần, không đề phòng nên bị đẩy ra, lảo đảo mất một chút.

 

“Anh thật quá đáng!”

 

Từ Phiêu Hồng đỏ mặt, vô cùng giận dữ lấy điện thoại ra muốn gọi đồng nghiệp.

 

Đúng lúc này, cuối cùng xe của Âm Thế Hùng cũng chạy tới, dừng phía sau xe cảnh sát, kêu lên với Từ Phiêu Hồng, “Cảnh sát Từ! Đều là người một nhà cả, có chuyện gì từ từ nói!”

 

Vừa nói, anh ta vừa lấy giấy chứng nhận của mình giơ ra cho Từ Phiêu Hồng nhìn, sau đó quay đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng trong xe, “Chào Thủ trưởng ạ. Không có vấn đề gì nữa đâu, anh đi trước đi. Nơi này có tôi rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái, không nói câu nào, chỉnh lại cổ áo cho Cố Niệm Chi, sau đó ấn kính cửa sổ lên, trở lại chỗ ngồi của mình, đạp mạnh chân ga. Chiếc SUV Mercedes Benz lao vút đi trước mắt Từ Phiêu Hồng.

 

Cô ta bị phớt lờ một cách triệt để, trái tim giống như bị một tảng đá lớn đập vào, tức giận giậm chân, quát lên với Âm Thế Hùng, “Thủ trưởng ư?! Cái kiểu Thủ trưởng chó má gì thế? Tôi nói cho anh biết! Tôi không chấp nhận cái kiểu thế này đâu!”

 

Xe có để biển Quân đội thì ghê gớm lắm sao? Bố cô ta chính là Phó Tham mưu trưởng Cục Tác chiến của Bộ Quốc phòng đấy, ai có thể có chức vị cao hơn bố cô ta chứ?

 

Trong lòng Từ Phiêu Hồng, người có chức vị và quân hàm lớn hơn bố cô ta đều là những ông già, sẽ càng không tự mình lái xe, bởi vậy nên cô ta chưa từng nghĩ người đàn ông trong xe kia thật sự là Thủ trưởng gì cả.

 

Còn Hoắc Thiệu Hằng, vì tính chất công việc nên anh luôn ẩn thân ở phía sau, ngoại trừ Cục tác chiến đặc biệt và một số quan chức cấp cao của Bộ Quốc phòng ra, thật sự có rất ít những người ở ngành khác quen biết được với anh.

 

Từ Phiêu Hồng thì càng không cần phải nói, Từ Quý Khải bố của cô ta là Phó Tham mưu trưởng Cục Tác chiến của Bộ Quốc phòng, vẫn còn chưa đủ cấp bậc và địa vị để tiếp xúc với Hoắc Thiệu Hằng, bởi vậy nên ngay cả bố cô ta cũng chưa từng gặp qua bản thân Hoắc Thiệu Hằng bao giờ, đương nhiên cũng chỉ từng nghe đến tên của Hoắc Thiệu Hằng thôi.

 

Từ Phiêu Hồng luôn luôn thích phân rõ giới hạn vị trí với những người cùng tầng lớp với bản thân để thể hiện sự thanh cao của mình, do đó hoàn toàn không biết người như Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Miệng cô sạch sẽ một chút đi!” Âm Thế Hùng không chấp nhận được khi nghe thấy người khác nói Hoắc Thiệu Hằng như thế, “Chỉ riêng câu nói vừa rồi của cô, tôi đã có thể khiếu nại để cô mất chức rồi.”

 

Mặt Từ Phiêu Hồng càng đỏ hơn, “Khiếu nại, khiếu nại! Các anh chỉ biết khiếu nại thôi! Tôi chỉ đang thi hành công vụ! Tôi chỉ đang làm công việc của mình!”

 

Những người này… đừng có ép tôi phải lôi bố tôi ra!

 

Cô ta không muốn…

 

“Cô dám chắc rằng cô đang thực hiện nhiệm vụ của mình, chứ không phải là lạm dụng chức quyền sao?” Âm Thế Hùng cười lạnh. Triệu Lương Trạch đã sớm gọi điện thoại nói rõ ràng với anh ta từ trong xe rồi. Nữ cảnh sát thực tập này một mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chính bản thân cô cũng đã phạm pháp, bởi vậy nên anh ta chỉ nói, “Bảo người làm cùng ra nói chuyện với tôi, một cảnh sát thực tập như cô còn chưa đủ tư cách để nghi vấn tôi.”

 

Từ Phiêu Hồng chợt ngây ngẩn cả người.

 

Đúng thế… Thật ra cô ta không nên ra ngoài làm nhiệm vụ một mình.

 

Hơn nữa, chẳng qua cô ta cũng chỉ định lấy xe cảnh sát đi hóng gió một chút thôi.

 

Sắc mặt Từ Phiêu Hồng lập tức trở nên bối rối, bất an.

 

“Giờ biết sợ rồi sao?” Âm Thế Hùng chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc, “Cô có biết vừa rồi cô đã hung hăng càn quấy quá mức không? Nếu như không phải vì nể mặt bố cô, chúng tôi đã sớm bắt cô về nhốt vào phòng tối rồi.”

 

“Bắt tôi ư? Dựa vào cái gì chứ?!”

 

Lần này Từ Phiêu Hồng thật sự phẫn nộ, không ngờ anh ta lại biết bố mình là ai? Thế mà còn dám kiêu ngạo với mình như vậy à!

 

Cô ta xem thường nhất những người ỷ thế hϊế͙p͙ người!

 

“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô cản trở việc quân.” Âm Thế Hùng hù dọa cô ta, “Hơn nữa, bản thân cô cũng không hợp pháp, xe của Thủ trưởng cũng không vi phạm luật giao thông, thế mà cô lại dừng xe anh ấy.”

 

“Anh ta đi lúc nhanh lúc chậm!” Từ Phiêu Hồng vô cùng bất mãn, nhớ tới bàn tay vừa nắm lấy tay mình kia, tim cô ta đập thịch một cái, cố tự bình tĩnh lại, “Lái xe như thế rất nguy hiểm, chẳng khác gì say rượu lái xe, nhất định phải ngăn lại để nhắc nhở.”