Chương 531:
Chủ tịch Long thở dài: “Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều vậy cả mà. Cậu xem, một người luôn thanh cao như Thủ tướng Đậu, xưa nay không bước chân vào Bộ Quốc phòng một bước, giờ vì con gái mình, cũng đã tự mình tới đây cầu xin rồi đó thôi.”
“Thiệu Hằng, tôi khuyên cậu mấy câu, nước quá trong ắt không có cá, người quá kỹ sẽ chẳng ai theo. Quá khác với người bên ngoài, sẽ bất lợi cho việc triển khai công việc.” Thượng tướng Quý vỗ vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng: “Đương nhiên, tôi cũng đồng ý với Duyệt Nhiên, cho dù cậu định làm gì, tôi cũng ủng hộ cậu!”
Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, khẽ nhếch khóe môi, nói với Triệu Lương Trạch: “Mời Thủ tướng Đậu vào đi.”
Cũng không lâu sau, Thủ tướng Đậu xuất hiện ở cửa phòng khách tầng hai dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch mở cửa ra, mời ông ta vào.
“A, ông Quý, ông Long, các ông đều ở đây sao!” Mặt Thủ tướng Đậu đầy vẻ hổ thẹn: “Đều là do con bé nhà tôi hư thân, làm phiền hai vị phải nói đỡ giúp. Tôi xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị.” Nói xong, ông ta cúi gập người trước Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, chắp tay sau lưng, đang muốn nói thì lại nghe thấy tiếng Triệu Lương Trạch vang lên trong máy bộ đàm: “Hoắc thiếu, không xong rồi! Xảy ra chuyện! Khi hai thành viên của chúng ta từ Bắc Ireland trở về đã bị bí mật xử tử trên máy bay rồi!”
Bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.
Sắc mặt của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long rất khó coi.
Mới vừa rồi còn đang nói vì không gây nên hậu quả nghiêm trọng cho nên có thể mở một lối thoát, giờ lại bị hậu quả nghiêm trọng đánh luôn vào mặt.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng liếc ngang sang Thủ tướng Đậu một chút.
Thật đúng là mất hết cả cái mặt mo này rồi!
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng trở nên nặng nề hơn, chào Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long và Thủ tướng Đậu ở trong phòng khách một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Các vị thủ trưởng, xin phép cho tôi đi trước xử lý hậu sự của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt này. Sau khi điều tra rõ được chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo cáo với Bộ Quốc phòng và Quốc hội!”
Cục tác chiến đặc biệt thuộc Bộ Quốc phòng, chịu trách nhiệm trước Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng và Quốc hội, anh không cần phải báo cáo với Thủ tướng. Giờ nói như thế, cũng chỉ để thể diện cho Thủ tướng Đậu mà thôi.
Sắc mặt Thủ tướng Đậu vô cùng gượng gạo.
Ông ta không ngờ mình còn chưa kịp mở lời đã bị tin tức hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt bị sát hại khiến cho mọi tính toán của ông ta rối loạn hết.
Sắc mặt Thủ tướng Đậu sa sầm xuống, đập mạnh tay lên bàn trà: “Nhất định phải điều tra! Điều tra thật cẩn thận vào! Nhất định phải đề phòng cả việc chính người của chúng ta ra tay, các anh cũng biết…”
Hoắc Thiệu Hằng không vui cắt ngang lời Thủ tướng Đậu: “Thủ tướng Đậu, Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi chỉ đối ngoại, không đối nội, sẽ càng không ra tay với người của mình. Ngài cứ ngồi đây một lát, tôi xin lỗi không tiếp được.”
Anh quay người dứt khoát rời đi, không dây dưa dài dòng chút nào.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thấy thế, cũng đều đứng lên nói: “Đã xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng phải về chuẩn bị một chút. Thủ tướng Đậu, chúng tôi xin phép đi trước.”
Hai người hơi gật đầu với Thủ tướng Đậu, sau đó cùng đi ra ngoài.
Thủ tướng Đậu nheo mắt, nhìn theo bóng lưng của hai người, trong lòng có chút không thoải mái.
Ông ta nhớ rõ lúc ông ta gọi điện cho hai người bọn họ vào hôm qua, mặc dù bọn họ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý tới nói đỡ giúp ông ta. Giờ vừa xảy ra chuyện một cái, cả hai liền bỏ cuộc không làm nữa. Chẳng trách một người chỉ có thể là Chủ tịch Quốc hội, một người chỉ có thể lãnh đạo Bộ Quốc phòng, nếu ra tranh cử, chẳng ai trong số họ có thể vượt được ông ta…
***
Trong Cục tác chiến đặc biệt có bộ phận chuyên môn phụ trách xử lý việc thành viên bị sát hại.
Hoắc Thiệu Hằng còn chưa tới sân bay Đế đô, những người này đã phong tỏa toàn bộ sân bay, đưa tất cả những người đi trên chuyến bay đó tới phòng khách tại sân bay chờ thẩm vấn.
Sau nửa giờ, xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng từ Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt đã tới sân bay Đế đô.
Anh mặc thường phục màu đen của sĩ quan cấp tướng, đội mũ bộ đội, vành mũ kéo thấp xuống tận rìa lông mày. Trên mặt anh còn đeo một chiếc kính râm che khuất nửa gương mặt, lộ ra chiếc mũi cao như tượng Hy Lạp, còn có đôi môi hình dáng hoàn mỹ đang mím chặt nữa.