Chương 530:
Thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, Bạch Duyệt Nhiên cũng không hỏi thêm nữa, đi theo họ vào trong phòng.
Triệu Lương Trạch đóng cửa lại giúp bọn họ, một mình ra canh ngoài cửa.
Chỉ một lát sau Hoắc Thiệu Hằng cũng tới, đẩy cửa bước vào.
Anh vừa vào phòng, Thượng tướng Quý đã lo lắng hỏi: “Thiệu Hằng, có phải lần này cậu hơi lỗ mãng quá rồi không?”
Chủ tịch Long cũng thở dài: “Thiệu Hằng, lần này cậu gần như đã đắc tội với tất cả mọi người rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng chưa kịp nói gì, Bạch Duyệt Nhiên đã nói trước: “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai vị đừng lo lắng quá. Đắc tội với tất cả mọi người, điều đó cũng chẳng khác gì không đắc tội bất kỳ ai cả. Từ trước đến nay, mọi người đều luôn có tâm lý chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên mọi người không cần quá lo lắng đâu.”
“Nói cũng đúng.” Thượng tướng Quý hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đúng là Duyệt Nhiên suy nghĩ chu đáo hơn.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên ghế xô-pha đơn, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt nói: “Đây cũng không phải là vấn đề chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu. Tôi làm việc luôn chỉ chú trọng để đạt tới mục đích sau cùng. Chỉ cần không phạm pháp, tôi sẽ không quan tâm quá nhiều tới những việc khác. Biện pháp xử lý tốt nhất đối với chuyện này chính là như vậy, dù sẽ đắc tội với người khác, tôi cũng phải làm như thế.”
Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn bái phục: “Không hổ là Hoắc thiếu, tâm tư như vậy, thật không ai có thể bằng.”
“Được rồi Duyệt Nhiên, cháu đừng có vội nịnh nọt như thế.” Thượng tướng Quý cười mắng: “Cháu phải giúp Thiệu Hằng xử lý các vấn đề luật pháp sau đó thật kín kẽ vào. Cậu ta làm như thế cũng là vì lợi ích chung của Cục tác chiến đặc biệt các cháu đấy!”
Bạch Duyệt Nhiên vội gật đầu: “Hai chú cứ yên tâm ạ, chắc chắn cháu sẽ toàn tâm toàn ý giúp Hoắc thiếu, ngay cả nhà họ Bạch chúng cháu, cháu cũng có thể viết giấy đảm bảo.”
Ba người cùng nở nụ cười.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long lại nhìn nhau, tiếp tục hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Ngoại trừ cách ly những vị khách này ở Cục tác chiến đặc biệt, cậu còn có chuẩn bị nào khác không?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu: “Đương nhiên còn có chuẩn bị khác, trước khi tới dinh thự của Thủ tướng, tôi cũng đã ra lệnh chặn kết nối với mạng bên ngoài, đồng thời phong tỏa toàn bộ các con đường biển, đất liền và hàng không ở Đế đô, chỉ có thể vào, không thể ra. Mặt khác, tôi cũng đã phát cảnh báo cấp da cam ra ngoài, thông báo cho những thành viên Cục tác chiến đặc biệt ở nước ngoài có liên quan tới chuyện này lập tức về nước.”
“Quá tốt rồi!” Thượng tướng Quý vỗ mạnh hai tay: “Tôi đã nói Thiệu Hằng làm việc rất ổn thỏa mà, hơn nữa còn tùy cơ ứng biến, lập tức có thể tìm được phương pháp xử lý thích hợp như thế.”
“Người của chúng ta đều lên máy bay rồi sao?”
Nghe anh nói vậy, Bạch Duyệt Nhiên rất vui vẻ, vội vàng hỏi một câu.
Cuối cùng cô vẫn là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, điều cô quan tâm nhất cũng chính là sự an toàn của thành viên bên mình.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười với cô: “Đều đã lên máy bay rồi. Tiểu Trạch cũng đã xác nhận, rất nhiều người hẳn là đã tới sân bay Đế đô rồi.”
Lúc này, ngay cả Chủ tịch Long cũng lộ ra nụ cười: “Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyện này còn dễ khống chế tình trạng phát triển.”
Nói xong câu đó, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long lại trao đổi ánh mắt với nhau.
Chủ tịch Long đang định nói tiếp, lại thấy Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu: “Hai vị chờ một chút, tôi có điện thoại.” Nói xong, anh bật bộ đàm lên hỏi: “Tiểu Trạch, chuyện gì thế?”
Triệu Lương Trạch nói vào máy bộ đàm: “Hoắc thiếu, Thủ tướng tới chơi.”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, nhìn Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long một cái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nói: “Ông ta mà lại đích thân tới sao?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hai người không nói lời nào.
Chủ tịch Long vội vàng nói: “Là thế này, đúng là chúng tôi muốn nói đỡ giúp cho Đậu Khanh Ngôn.”
Thượng tướng Quý tằng hắng một cái, có chút lúng túng nói: “Cậu xem, mặc dù chuyện này có vẻ nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra tổn thất lớn, có thể nói là không tổn hao một sợi tóc nào. Khanh Ngôn cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, nhưng cô ấy tuyệt đối không có ý bán đứng lợi ích quốc gia. Lúc trước, Thủ tướng Đậu liên tục nhờ chúng tôi nói đỡ với cậu. Ông ta nói tinh thần của Khanh Ngôn có chút không bình thường. Chẳng phải người bị bệnh tâm thần thì không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó sao. Cậu xem có thể… mở một lối thoát cho cô ấy không?”
Bạch Duyệt Nhiên nhíu mày, lắc đầu nói: “Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai chú không thể như thế này được ạ. Không thể bởi vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng mà lại bỏ qua cho Đậu Khanh Ngôn được. Hoắc thiếu, đây là chuyện của anh, cho dù anh quyết định thế nào, phòng Pháp chế chúng tôi cũng toàn lực ủng hộ.”