Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 530




Chương 532:

 

Anh sải bước đi trên lối VIP ở sân bay, không có những người không phận sự theo đuôi hoặc đứng xem. Có điều, tuy các nhân viên mặt đất đã quen với việc gặp các minh tinh thế giới ở sân bay, nhưng khi vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, họ vẫn vô cùng choáng ngợp, nháy mắt liền biến thành fan hâm mộ, chỉ hận không thể đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng xin chữ ký và chụp ảnh chung.

 

Đi cùng với anh còn có Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, ngoài ra còn có bốn năm người lính công vụ, đều mặc thường phục, không mặc quân phục.

 

Nét mặt bọn họ hung dữ, không ngừng tức giận mắng mỏ các nhân viên mặt đất của sân bay đang vây lấy xem: “Lãnh đạo của các anh đâu? Tố chất chỉ có thế này thôi sao, thật khiến cho quốc gia chúng ta mất mặt!”

 

Họ phải gào lên nhiều lần, cuối cùng mới đuổi được nhóm người theo đuổi ngôi sao bất chấp lý lẽ này đi.

 

***

 

“Hoắc thiếu!”

 

Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng khách đặc biệt, giơ tay lên, hỏi nhân viên Cục tác chiến đặc biệt đang đứng bên cạnh cửa: “Người đang ở đâu?”

 

“Vẫn còn trên máy bay ạ.” Nhân viên của Cục tác chiến đặc biệt phụ trách xử lý chuyện này cẩn thận báo cáo với Hoắc Thiệu Hằng: “Ở đằng kia, Hoắc thiếu muốn đích thân đi xem một chút không?”

 

“Những hành khách khác trên máy bay đâu?”

 

“Lúc đầu đều đã xuống rồi, khi qua Hải Quan thì bị trì hoãn mất một lát. Nhưng chỉ có một thoáng đó thôi, tiếp viên trên máy bay lại phát hiện ra có hai người ngồi im không nhúc nhích ở hai chỗ khác nhau trong khoang máy bay, một đầu và một cuối. Nhìn dáng vẻ của họ giống như đang ngủ nên tiếp viên tiến tới gọi dậy, kết quả phát hiện ra bọn họ đã cứng ngắc rồi…”

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa tay lên nhẹ nhàng xoa cằm, quay người nói với Âm Thế Hùng: “Cậu qua bên kia thẩm vấn người trên máy bay, đặc biệt là thẩm vấn những hành khách bên cạnh hai người kia. Tiểu Trạch đi với tôi lên máy bay xem xét một chút.”

 

Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều nói “Vâng”, sau đó chia ra hành động.

 

Triệu Lương Trạch đi theo Hoắc Thiệu Hằng lên máy bay.

 

“Airbus – A380 là máy bay hàng không dân dụng chở khách lớn nhất trên thế giới, có thể chở nhiều nhất là 853 người, tốc độ bay từ 559 dặm/giờ đến 634 dặm/giờ, khoảng cách bay lớn nhất trên biển là 8500 hải lý, tức là 15700 cây số.” Triệu Lương Trạch đi sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, bắt đầu giới thiệu số liệu và thông tin của chiếc máy bay này: “Chi phí chế tạo nó là bốn trăm triệu đô la.” Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu: “Từ công năng, tính năng và kϊƈɦ thước mà nói, gần như không kém chiếc máy bay tư nhân kia của Giáo sư Hà bao nhiêu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng im lặng không lên tiếng đi vào khoang máy bay, đi thẳng lên khoang hạng nhất.

 

Tiếp viên còn chưa kịp thu dọn đã phát hiện án mạng, do đó trạng thái nơi này là lúc máy bay vừa dừng lại.

 

Trên ghế ngồi ở khoang hạng nhất vẫn còn tán loạn nào là chăn lông, tạp chí, còn có cả tai nghe treo ở lưng ghế phía trước, trên lối đi có một chiếc dép lê nằm trơ trọi, một chiếc khác không biết ở nơi nào.

 

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không đổi sắc đi qua khoang hạng nhất, đến thẳng khoang thương gia.

 

Nơi này ít đồ đạc hơn khoang hạng nhất, nhưng lại hẹp hơn một chút, cho nên nhìn có vẻ lộn xộn hơn khoang hạng nhất nhiều.

 

Đằng sau khoang thương gia là khoang phổ thông.

 

Hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia ngồi ở khoang phổ thông để về nước.

 

Để tránh bị mọi người chú ý, bọn họ cố ý mua vé khoang phổ thông, còn không ngồi cùng một chỗ, nhưng kết quả vẫn bị người ta phát hiện ra.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng ở lối vào khoang phổ thông, nhìn vào khoang trống rỗng, chỉ còn có hai người đó vẫn đang ngồi ở vị trí của mình. Họ ngồi ngửa đầu dựa vào ghế, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ, màu da trên mặt vẫn hồng hào tự nhiên, căn bản không thể nhìn ra được rằng họ đã chết.

 

Triệu Lương Trạch đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng anh ta đã nghẹn cả lại.

 

Anh ta vội ngẩng đầu lên, cố gắng chớp chớp vành mắt đã đỏ ửng của mình, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

 

“Đã chụp hình chưa?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi: “Khám nghiệm hiện trường chưa?”

 

Theo sau Triệu Lương Trạch là nhân viên phụ trách của Cục tác chiến đặc biệt, anh ta vội vàng đáp: “Đã khám nghiệm, cũng đã chụp ảnh rồi. Lúc đầu chúng tôi định đưa bọn họ đi, nhưng nghe nói Hoắc thiếu tới nên đợi một chút.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng đó, hạ mũ mình xuống, cúi đầu mặc niệm với hai thành viên này.