Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 461




Chương 463:

 

Thượng tướng Quý cười càng vui vẻ hơn.

 

Chủ tịch Long thật sự rất đố kỵ vì Thượng tướng Quý tìm được một người có năng lực mạnh mẽ thế này để nối nghiệp, trong lòng nhất thời ngứa ngáy không thôi, không nhịn được mà nói với Hoắc Thiệu Hằng, “À, đúng rồi, cô bé Cố Niệm Chi kia, cậu đã điều tra được thân thế của cô ấy chưa?”

 

Tối hôm nay Cố Niệm Chi chỉ nói mấy câu khiến cho Bạch Cẩn Nghi rối loạn, dù là năng lực hay đầu óc của cô ấy đều khiến cho tất cả những người hiểu chuyện phải nhìn bằng con mắt khác, đặc biệt là dạng người muốn tìm người có năng lực cao để nối nghiệp như Chủ tịch Long. Trông thấy một nhân tài như Cố Niệm Chi, trong lòng ông ta thật sự rất nóng ruột không nhịn được, chỉ hận không thể lập tức bắt bỏ vào túi ngay thôi.

 

Tim Hoắc Thiệu Hằng chợt run lên một cái, ngoài mặt vẫn không thay đổi gì, khẽ lắc đầu nói: “Còn chưa có kết quả ạ, nhưng mà đã có đầu mối mới, vẫn chưa kịp điều tra.”

 

“Hả?! Vậy thì tốt quá rồi!” Chủ tịch Long nghe có đầu mối mới thì lập tức đứng lên, vỗ hai tay vào nhau, cười ha ha nói, “Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Thiệu Hằng, đến khi điều tra rõ thân thế cô ấy xong, để cho cô ấy vào Quốc hội nhé! Cô bé này có tài ăn nói và khả năng suy luận thật tuyệt vời! Đưa đến phòng làm việc của tôi, tự tôi đích thân dạy dỗ cô bé. Đến khi tôi về hưu, chắc chắn cô bé ấy có thể đảm nhiệm được trọng trách ở Quốc hội!”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngây người.

 

Thượng tướng Quý á khẩu.

 

“Sao thế? Không đồng ý sao?” Thấy nét mặt của Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý đều vô cùng cổ quái, Chủ tịch Long có chút không hiểu nổi. Ông ta buồn bực đi tới bên Thượng tướng Quý, khom người hỏi ông ta: “Sao ông không đồng ý? Có liên quan gì tới ông?”

 

Thượng tướng Quý nhịn cười, lắc đầu nói, “Cố Niệm Chi mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi, ông muốn để con bé mấy năm sau đã phải đi chèn ép đè nén đám yêu ma quỷ quái trong Quốc hội của ông sao?! Ông thật sự cũng đánh giá con bé cao quá đấy!”

 

“Mới mười tám tuổi thôi sao?!” Chủ tịch Long thở một hơi dài dài dài thật dài, “Quả đúng là hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!”

 

Đi vài vòng trong phòng khách, Chủ tịch Long vẫn chưa muốn từ bỏ, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Tóm lại là bất kể con bé bao nhiêu tuổi, một khi điều tra rõ thân thế của con bé, chắc chắn tôi phải thuyết phục con bé gia nhập Quốc hội.”

 

“… Chủ tịch Long, Cố Niệm Chi còn nhỏ, cô ấy còn muốn học nghiên cứu sinh nữa.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói, sắc mặt nghiêm nghị như người lớn trong nhà vậy, “Chờ cô ấy tốt nghiệp rồi nói sau.”

 

“Đã là nghiên cứu sinh rồi thì không chỉ học tập đơn thuần được, cô ấy có thể tới Quốc hội thực tập mà!” Chủ tịch Long đảo vài vòng trong phòng khách, liếc mắt dò xét Hoắc Thiệu Hằng, “Cố Niệm Chi đâu?”

 

“Ngủ rồi.” Hoắc Thiệu Hằng biết chắc chắn lúc này Cố Niệm Chi chưa ngủ, nhưng vẫn dõng dạc nói với Chủ tịch Long, Cố Niệm Chi đã ngủ rồi. Dù sao thì Chủ tịch Long cũng không thể tự mình đi tới phòng ngủ xem thế nào mà.

 

Chủ tịch Long nhìn đồng hồ đeo tay mới phát hiện đã sắp đến mười hai giờ đêm rồi.

 

Ông ta dứt khoát ngồi xuống, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hôm nay đón giao thừa ở nơi này của cậu luôn.” Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Thượng tướng Quý, “Sao hả ông Quý? Làm một bàn không?”

 

Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý đều yêu cờ vây, trình độ lại ngang nhau, vì vậy hai người rất thích đánh cờ với nhau.

 

Hoắc Thiệu Hằng kêu lính công vụ đưa bàn cờ tới để bọn họ đánh cờ, còn mình thì đứng lên nói, “Hai vị cứ từ từ chơi, tôi đi dặn dò lính công vụ làm đồ ăn khuya, sau đó tới phòng làm việc một chút.”

 

“Đi đi, đi đi!”

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều không ngẩng đầu lên nói, đã hoàn toàn bị cuốn vào trong thế cờ rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh cho lính công vụ ở bên cạnh chờ phục vụ, còn mình đi xem Trần Liệt thế nào.

 

Trần Liệt đang ở trong phòng làm việc nhỏ khẩn trương chuẩn bị bệnh án và quá trình trị liệu của Tống Cẩm Ninh, không ngừng xóa xóa bớt bớt, phải “tạo ra” được một phần bệnh án không có chỗ sơ hở.

 

Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa vào, dọa cho Trần Liệt giật thót cả mình, suýt chút nữa ngã khỏi ghế trước máy tính.

 

Tới khi nhận ra là Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt mới vuốt mồ hôi trêи trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Sao anh không gõ cửa! Làm tôi sợ muốn chết!”

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, đi thẳng vào xem bệnh án Trần Liệt đã chuẩn bị xong, vừa xem vừa khẽ nói, “Tất cả đều ở đây sao? Những gì không nên nói đều không có ở đây chứ hả?”

 

“Không có, không có, đương nhiên là không.” Trần Liệt đẩy cặp kính tròn trêи sống mũi, trêи mũi lấm tấm mồ hôi, “Tôi đã làm việc thì anh cứ yên tâm đi. Mười năm trước khi còn là sinh viên Học viện Y đã bị anh kéo lên thuyền giặc, giúp anh che trời đổi đất rồi, tới giờ cũng có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu. Có phải anh cũng nên tin tôi hơn chút không?”

 

Ngón tay thon dài của Hoắc Thiệu Hằng búng vào hồ sơ bệnh án kia, “Coi như cậu biết điều.”

 

Tên của Cố Niệm Chi, trêи bệnh án không nhắc đến một chữ nào, thậm chí ngay cả chuyện tủy xương cũng không đề cập tới. Thay vào đó, anh ta chỉ nói là tìm được tủy xương bí mật phù hợp trong kho bệnh viện thay cho Tống Cẩm Ninh khiến cho thân thể yếu ớt của bà ấy mau chóng khôi phục.