Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 460




Chương 462:

 

Chủ tịch Long khẽ gật đầu, “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

 

Ba người nói đùa vài câu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới hỏi sang tình hình của Tống Cẩm Ninh, “Thiệu Hằng, rốt cuộc chuyện của mẹ cậu là thế nào? Chẳng phải vẫn luôn nói là bà ấy bệnh nặng, không bình phục được sao?”

 

“Các chú nghe ai nói là mẹ cháu không bình phục được ạ?” Hoắc Thiệu Hằng cầm cốc trà lên thổi rồi khẽ nhấp một ngụm, “Cháu là con trai bà ấy, xưa nay chưa bao giờ cho rằng mẹ mình không khỏe lại được, còn ai có thể quan tâm tới mẹ cháu hơn cháu được chứ?”

 

“Ha ha… Ha ha… Đúng thế.”

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cười hơi gượng gạo, đưa mắt nhìn nhau, ít nhiều gì cũng đều nghe ra được chút bất mãn và oán giận rất khó nhận ra trong giọng nói nghe rất bình thường kia.

 

Nhưng bọn họ không cảm thấy không vui, ngược lại còn cảm thấy phản ứng này của Hoắc Thiệu Hằng mới là phản ứng tự nhiên.

 

Nếu như anh thật sự giống như máy móc, không có cả chút tình cảm cơ bản với người thân thiết thì chính bọn họ cũng phải nghĩ lại, liệu Hoắc Thiệu Hằng có thể nhận được trọng trách lớn hay không?

 

“Tất cả mọi người đều nói như vậy, dù sao thì cũng mười sáu năm không hề có tiến triển tốt đẹp gì rồi, mọi người nghĩ thế cũng là điều rất dễ hiểu.” Chủ tịch Long cũng cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi cảm thán một tiếng, “Chuyện tối hôm nay, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn, Thiệu Hằng, cậu có thể nói cho chúng tôi biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Tôi cũng không biết, cho nên mới giao Bạch Cẩn Nghi cho cảnh sát điều tra. Nói thật, các chú cảm thấy mẹ cháu không lành được, có lẽ ít nhiều cũng do bị ảnh hưởng bởi Bạch Cẩn Nghi đúng không? Đối với bệnh tình của mẹ cháu, nếu không phải là kiến thức và y thuật của bà ta nông cạn, không thể nào chữa được, thì cũng là do bà ta cố ý kéo dài, không chịu để mẹ cháu được chữa trị tử tế, cho nên mới khiến cho mẹ cháu phải chịu khổ suốt mười sáu năm trời.”

 

“Nếu thật sự như thế, vậy Bạch Cẩn Nghi kia đã làm chậm trễ bao nhiêu năm của chúng ta rồi chứ?! Lòng dạ bà ta thật đúng là chết tiệt!” Chủ tịch Long nặng nề thở dài, đặt tách trà xuống bàn, lại nói tiếp, “Nhưng hiện giờ đã chữa khỏi rồi, chúng tôi cũng sẽ không nhiều lời hỏi vì sao mẹ cậu lại được chữa khỏi nữa. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu nên nói chuyện trước với mẹ mình để bà ấy chuẩn bị tâm lý. Bà ấy là người duy nhất sống sót sau sự cố thí nghiệm, chắc chắn Quốc hội và Bộ Quốc phòng sẽ khởi động lại công tác điều tra chuyện năm đó, sẽ gọi bà ấy đến để tra hỏi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn rất thản nhiên, ung dung ngả người ra dựa vào lưng ghế xô-pha, cảm xúc trêи mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén và cố chấp, “Chủ tịch Long, mẹ cháu là người sống sót duy nhất sau sự cố thí nghiệm đó, không phải là người gây ra họa, xin đừng dùng câu “gọi đến tra hỏi” dễ gây hiểu lầm thành nghĩa khác.”

 

Chủ tịch Long bị Hoắc Thiệu Hằng chặn cứng họng, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, bật cười nói, “Cái thằng nhóc này, lại còn so đo bắt bẻ từng câu từng chữ với tôi sao?”

 

Quốc hội Đế quốc Hoa Hạ là nơi thiết lập Pháp luật và điều lệ chế độ, nghiền ngẫm, soi xét từng câu từng chữ là thế mạnh của bọn họ.

 

Nhưng đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, mặc dù anh không thông thạo việc soi xét từng câu từng chữ nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ người mình quan tâm một cách kín kẽ nhất có thể.

 

“Cháu không có ý so đo với Chủ tịch Long.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Cháu vất vả bao lâu như thế mới cứu được mẹ cháu, đương nhiên không muốn bà ấy phải chịu bất kỳ sự đãi ngộ không công bằng nào. Bởi vậy nên cũng hy vọng Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý có thể chuyển ý của cháu đến cho người khởi động lại chuyện điều tra vụ tai nạn đó. Hãy nói với bọn họ rằng, muốn mẹ cháu hỗ trợ công tác điều tra thì không có vấn đề, nhưng nếu như có suy nghĩ gì khác trong đầu, hoặc thậm chí muốn khống chế sự tự do của mẹ cháu, vậy thì thật xin lỗi, Hoắc Thiệu Hằng cháu sẽ chỉ có ba chữ, không đồng ý.”

 

Chủ tịch Long sững sờ trong chốc lát, sau đó mới quay đầu cười ha ha nói với Thượng tướng Quý, “Ông Quý ơi ông Quý! Ánh mắt ông cũng độc thật đấy! Nhân tài xuất sắc thế này, sao ông lại lén lút giấu đi thế! Người ông tìm để nối nghiệp này mạnh hơn người tôi tìm rất nhiều… Aiz…”

 

Ông ta lắc đầu, ngay cả trà xanh mình thích nhất cũng không còn lòng dạ nào để uống nữa. Một tay ông ta gõ gõ đầu gối, bắt đầu kể khổ, “Tuổi của tôi đã lớn rồi, nhưng cho đến nay trong cả Quốc hội vẫn không có ai có thể đảm nhiệm được vai trò này, đè ép được đám yêu ma quỷ quái trong Quốc hội hết!”

 

Phụt!

 

Thượng tướng Quý không nhịn được, phun một ngụm trà ra khiến cho cả bàn trà đều bị ướt hết.

 

“Ông Long ơi ông Long! Người Quốc hội ông mà ông gọi là đám yêu ma quỷ quái sao! Vừa phải thôi chứ!”

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, bình tĩnh nói, “Chủ tịch Long nói rất hay ạ, đại đa số mấy người trong Quốc hội quả là thần ma đều chán ghét, nói bọn họ là yêu ma quỷ quái cũng có sai đâu.”

 

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế sao! Đối với những quốc gia bên ngoài ấy à, Đế quốc Hoa Hạ chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi Cục tác chiến đặc biệt của cậu là không tốt thôi! Để mà nói thần ma đều ghét ấy, các cậu mới giữ Top 1 trong danh sách những đối tượng bị hận thù nhất của CIA nước Mỹ và MI5 nước Anh đấy!”

 

Thượng tướng Quý chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng cười mắng, nói ra miệng thì có vẻ tiếc hận vậy thôi, chứ thật ra trong lòng lại rất vui vẻ.

 

“Ha ha, nếu như CIA của Mỹ và MI5 của Anh mà phá lệ yêu thích Cục tác chiến đặc biệt chúng cháu, lại tán thưởng chúng cháu nữa thì đó mới là chuyện Thượng tướng Quý muốn khóc ấy chứ.”

 

Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng rất tốt, không ngờ còn nói lời pha trò.

 

“Ha ha ha ha… Nói cũng phải, nói cũng phải!”