Chương 464:
Bệnh thần kinh vốn chính là khu vực màu xám đối với Y học, rất khó có thể nói vì sao lại bị, cũng rất khó nói có thể chữa trị được hay không.
Trêи thực tế, Trần Liệt lấy lớp vỏ nghiệp dư để che đi khả năng chuyên nghiệp của mình, vì thế nên trong phần giải thích, anh ta cũng tránh nặng tìm nhẹ. Chuyện Tống Cẩm Ninh khỏi hẳn, một nửa dựa vào trình độ Y học của anh ta, một nửa dựa vào may mắn, hoàn hảo tránh né vai trò của Cố Niệm Chi.
Còn về Cố Niệm Chi, đêm nay cô ấy lại khỏe mạnh xuất hiện cùng với Tống Cẩm Ninh trước mặt mọi người, do đó sẽ không có ai nghĩ tới chuyện cô hiến tủy xương.
Bởi vì nếu là người bình thường, trong tình huống đó có lẽ sẽ phải nằm trêи giường nửa tháng, không có khả năng chỉ hai ngày đã khỏe như người bình thường.
Chuyện bên Trần Liệt không cần anh phải lo lắng, Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút rồi đi lên tầng ba xem tình hình Tống Cẩm Ninh thế nào.
Tống Cẩm Ninh đã ngủ, cửa phòng ngủ đóng chặt, mặc dù Hoắc Thiệu Hằng có thể vào, nhưng anh cũng không vào. Anh đứng ở cửa phòng dùng tai nghe Bluetooth nói chuyện với Triệu Lương Trạch, biết rõ sau khi Tống Cẩm Ninh vào phòng thì không ra ngoài nữa, bởi vì trong phòng ngủ không có camera, chỉ có ở trêи hành lang.
Từ tầng ba xuống, khi qua tầng hai, Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đi về phía phòng ngủ bên kia.
Tầng hai có một phòng ngủ chính chiếm gần một nửa diện tích và ba phòng cho khách. Ngoài ra, còn có phòng khách, phòng làm việc, phòng họp, phòng tập thể thao và phòng bếp.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới trước phòng ngủ chính. Anh đẩy cửa phòng ra, nhìn quanh bốn phía, không ngờ Cố Niệm Chi lại không có ở đây.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người, muốn hỏi Triệu Lương Trạch một chút, nhưng sau khi gọi, chưa nói được câu nào đã lại dập đi.
Anh ra khỏi phòng ngủ của mình, đi tới từng gian phòng ngủ cho khách ở phía hành lang đối diện để tìm kiếm.
Cố Niệm Chi ở trong căn phòng cho khách thứ ba, chính là phòng đối diện với phòng ngủ của anh. Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa vào, vòng qua bình phong nhìn thấy Cố Niệm Chi.
Cô vẫn chưa ngủ, đang ngồi một mình chải mái tóc dài óng ả, mặc chiếc áo thun đen rộng rãi của anh, ôm cái gối ôm nhỏ hình gấu trúc, ngồi trêи sàn nhà ngay trước giường.
“Sao em còn chưa ngủ?”
Giọng Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp giống như phát ra từ lồng ngực vậy. Tiếng nói vang vọng trong phòng ngủ mờ tối chẳng khác nào tiếng đàn Cello.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nhìn thân hình cao lớn vĩ ngạn của Hoắc Thiệu Hằng dần dần bước tới gần. Anh vẫn chưa thay quân phục, khuy cổ áo vẫn cài khít từng cái một.
Cô nhìn anh không chớp mắt, đầu càng ngày càng ngửa ra sau, gần như vuông góc chín mươi độ với lưng mình.
Hoắc Thiệu Hằng nửa ngồi xổm trước mặt cô, vươn một tay ra, rất tự nhiên đỡ lấy gáy cô, “Em mà ngửa nữa, đầu sẽ rơi luôn xuống đấy.”
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Thiệu Hằng gần sát trong gang tấc, Cố Niệm Chi không nhịn được, hơi đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra ɭϊếʍ môi rồi nuốt nước bọt đến ực một cái.
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong lên, ghé sát vào mặt cô hơn một chút, “… Em khát lắm à?”
“… Dạ, à… không khát ạ?” Cố Niệm Chi nghi hoặc, “Sao lại hỏi thế ạ?”
“Vậy em ɭϊếʍ môi làm gì?” Tay Hoắc Thiệu Hằng hơi dùng lực một chút, đưa đầu Cố Niệm Chi tới trước mặt mình, chỉ cách nhau khoảng một ngón tay, thậm chí hai người còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau.
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng mỉm cười, mềm mại nói, “Bởi vì môi em khô quá ấy mà.” Dừng một chút, cô lại to gan nói tiếp, “… Hoắc thiếu, anh muốn giúp em làm ướt môi không?”
Hoắc Thiệu Hằng duy trì tư thế cũ, quỳ một chân trước người Cố Niệm Chi. Bàn tay đang đỡ gáy cô khẽ kéo lại, đưa cả đầu cô tới gần mặt mình.
Bọn họ cách nhau gần như vậy, chỉ có một khoảng cách vô cùng mong manh. Anh cụp mắt là có thể thấy được đôi môi như trái ấu non tơ mềm mọng của cô.
Hầu kết của Hoắc Thiệu Hằng bỗng đi lên đi xuống, nhưng thân thể anh vẫn duy trì nguyên tư thế hiện tại, không hề nhúc nhích, cũng không thuận thế hôn xuống.
Cố Niệm Chi mở to đôi mắt nhìn anh, buông chiếc gối ôm nhỏ hình gấu trúc ra, quỳ hai đầu gối về phía trước, ưỡn thẳng người trong lồng ngực anh, vòng hai tay lên cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi lại đánh bạo liếm liếm cánh môi mình, “… Anh không làm ướt môi cho em sao? Vậy thì em đành phải tự làm ướt môi mình thôi…”
Cái lưỡi xinh xắn lại một lần nữa vươn ra từ kẽ môi, đầu tiên là vòng lên liếm môi trên của mình, nhưng khi muốn liếm xuống môi dưới, bàn tay đang đỡ gáy cô bỗng chuyển đi, nắm lấy cằm cô, ngón tay cái của anh vừa vặn lướt qua trên môi cô.