Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 459




Chương 461:

 

Áo lông đã cởi ra, nhưng trêи người vẫn còn mặc chiếc váy bồng công chúa lụa trắng chấm bi xanh kia, đôi bốt dài ngang gối màu đen ôm chặt lấy đôi chân thon dài, dưới chân váy bồng lộ ra một khoảng đùi trắng như tuyết, nõn nà như bạch ngọc.

 

Hoắc Thiệu Hằng dời ánh mắt đi chỗ khác, “… Em đi thay quần áo đi.”

 

Cố Niệm Chi ngẩng đầu, thấy Hoắc Thiệu Hằng tới, trêи mặt lộ ra nụ cười tươi, “Hoắc thiếu…” Cô đứng lên, đi tới bên cạnh anh, khe khẽ thấp giọng nói, “… Có phải là anh Trần giúp anh không?”

 

“Giúp anh cái gì?” Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi, liếc cô một cái, “… Còn không mau đi lên đi!”

 

“Có phải người giúp anh đánh tráo thi thể của bác anh mười năm trước chính là anh Trần không?”

 

Giọng nói của Cố Niệm Chi càng khẽ khàng hơn, che miệng cười hì hì như kẻ trộm.

 

Trần Liệt là bác sĩ, lại là bạn bè chí cốt của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi vốn đang thắc mắc không biết rốt cuộc năm đó ai đã giúp Hoắc Thiệu Hằng làm chuyện lớn này. Càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng lớn nhất là Trần Liệt, kết quả vừa về đến nơi, nghe thấy Trần Liệt cười hì hì như kẻ trộm hỏi thăm, cô mới xác định chính xác là anh ta.

 

Hoắc Thiệu Hằng cong ngón trỏ tay phải, gõ vào cái trán trắng như tuyết của Cố Niệm Chi, “Coi như em thông minh… Đi đi… Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, anh không rảnh chơi với em đâu.”

 

“Nói cứ như anh mà rảnh thì sẽ chơi với em vậy…” Hai gò má Cố Niệm Chi lập tức ửng đỏ, cô thuận tay nắm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng lắc qua lắc lại, “Có đúng không nào? Có phải là anh Trần giúp anh không? Anh vẫn chưa trả lời em mà.”

 

“Anh nói rồi, coi như em thông minh…” Trêи gương mặt vốn luôn không để lộ cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười mỉm. Anh xoa đầu Cố Niệm Chi, nói: “Ngoan, đi ngủ đi!”

 

Cố Niệm Chi ngượng ngùng quay người đi, bước từng bước chậm rãi lên cầu thang, đi lên tầng hai.

 

Cô đi lên được một nửa cầu thang mới chợt nhớ ra, mình nên ngủ ở phòng nào nhỉ? Là phòng ngủ chính hay là phòng cho khách?

 

Trước đó cô ở phòng ngủ chính, nhưng lúc ấy thân thể cô không được khỏe, giờ cô đã khỏe rồi, còn có thể ở phòng ngủ chính được không?

 

Phòng ngủ chính là phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng…

 

Cô cắn môi dưới vội vàng chạy về, chạy đến nơi có thể thấy được Hoắc Thiệu Hằng thì ghé sát vào lan can cầu thang, vẫy tay cất tiếng giòn tan hỏi, “Hoắc thiếu! Hoắc thiếu! Em ở chỗ nào?”

 

Hoắc Thiệu Hằng á khẩu.

 

“Cuối cùng là chỗ nào? Anh nói một câu đi!”

 

Hai mắt Cố Niệm Chi lóe sáng như sao, long lanh hy vọng nhìn anh.

 

“Em muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó.”

 

Dường như Hoắc Thiệu Hằng cũng hiểu được ý cô. Anh không bị cô gài bẫy mà nhẹ nhàng đá quả bóng lại cho cô.

 

“Hừ!” Mưu kế nho nhỏ của Cố Niệm Chi không đạt được hiệu quả, có chút mất hứng trừng mắt lườm anh một cái, quay người cúi gằm đầu xuống, lê từng bước lên trêи gác.

 

Hoắc Thiệu Hằng không có thời gian để ý tới chút cảm xúc đó của cô, bởi vì Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã tới cửa chính dinh thự rồi.

 

Anh vội vàng bước nhanh ra cửa chính nghênh đón.

 

Hai vị này xem như là cấp trêи của anh, nhất định phải cung kính.

 

“Thiệu Hằng, cậu đi nhanh quá đấy, hai bộ xương già của chúng tôi suýt chút nữa thì không đuổi kịp rồi.”

 

Chủ tịch Long hài hước trêu chọc, cùng tiến vào trong dinh thự với Thượng tướng Quý.

 

“Đây là Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của cậu sao? Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi tới đấy, nơi này của cậu phòng vệ nghiêm ngặt thật ha ha…”

 

Chủ tịch Long nhìn quanh bốn phía, cùng ngồi xuống xô-pha trong phòng khách với Thượng tướng Quý.

 

“Nếu như nơi này của cháu mà không canh phòng cẩn mật thì sao có thể triển khai công việc được chứ ạ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay ra hiệu cho lính công vụ bê trà lên, đặt trước mặt hai người họ.

 

“Đúng thế. Đội quân mà Thiệu Hằng lãnh đạo này là vũ khí bí mật của chúng tôi, là đòn sát thủ trong đòn sát thủ, không phòng vệ nghiêm ngặt làm sao được!”

 

Thượng tướng Quý nửa đùa nửa thật giải thích với Chủ tịch Long.

 

Bộ Quốc phòng có bí mật riêng của mình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể nói công khai.