Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 458




Chương 460:

 

Nhiều năm như vậy, cho dù anh trai ông ta đã không còn trêи đời này nữa nhưng người trong lòng bà ấy cũng chỉ có anh ấy. Lòng hận thù và sự đố kỵ bóp méo đầu óc và tâm hồn ông ta, ông ta không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân mình nữa.

 

Ly hôn, chỉ có ly hôn, phải làm sớm hơn bà một bước, chỉ có thế thì ông ta mới có lý do để sống tiếp.

 

Hoắc Quan Thần nắm chặt tay, ông ta là đàn ông, không thể nào nói với người phụ nữ mình yêu rằng năm đó mình lo được lo mất thế nào, vì như thế sẽ khiến mình trở thành một người yếu đuối và ti tiện.

 

“Thì ra là thế.” Tống Cẩm Ninh đau đớn đến không thể thở nổi, hai tay giấu trong áo khoác run đến sắp chuột rút, nhưng bà cố gắng nhịn xuống, tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, tuyệt tình nói, “Hóa ra ông chưa từng tin tưởng tôi. Đã như thế, ly hôn đối với tôi và ông, đúng là một loại giải thoát. Hoắc Quan Thần, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

 

Đẩy tay Hoắc Quan Thần ra, Tống Cẩm Ninh kiên quyết quay người, ngồi vào trong ô tô, đóng cửa sầm một tiếng.

 

“Đi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng lập tức hạ lệnh.

 

Chiếc xe chống đạn đặc biệt của anh lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà họ Hoắc.

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đuổi theo ra sau chỉ kịp thấy đèn hậu của chiếc xe, đang vạch ra một đường cong thật dài trong màn đêm.

 

Ngọn đèn trước cửa sắt lớn phát ra ánh sáng trắng, chiếu sáng trước cửa như ban ngày.

 

Hoắc Quan Thần mất hồn mất vía đứng dưới ngọn đèn, cơ thịt trêи mặt giật run lên, nước mắt đong đầy trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.

 

Thượng tướng Quý nhìn ông ta một chút, hỏi thăm tình hình Tống Cẩm Ninh, “Quan Thần, chẳng phải Tống Cẩm Ninh vẫn luôn bị bệnh sao? Sao hôm nay nhìn giống như đã khỏe lại rồi thế? Cậu có biết cô ấy khôi phục lúc nào không? Cô ấy tỉnh táo lại từ bao giờ?”

 

Hoắc Quan Thần sững ra trong thoáng giây nhưng lập tức lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, “Tôi cũng không biết. Mấy ngày trước, khi Thiệu Hằng đưa cô ấy đi, cô ấy vẫn còn đang bị bệnh.”

 

“Như vậy cũng có nghĩa là Thiệu Hằng đã tìm người chữa khỏi cho cô ấy sao? Ừ, tôi phải tới chỗ Thiệu Hằng xem thế nào.” Thượng tướng Quý vỗ vai ông ta an ủi, “Chuyện đã đến nước này rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cậu giữ gìn sức khỏe đi.”

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mỗi người lên một xe riêng, vội vàng đuổi theo chiếc xe chống đạn của Hoắc Thiệu Hằng, không dừng lại một phút.

 

Bọn họ cùng đi theo đến Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều có giấy thông hành đặc biệt để ra vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt nên cũng nhanh chóng được cho vào.

 

Hoắc Thiệu Hằng cùng với Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vừa xuống xe, tai nghe Bluetooth đã truyền đến tin tức, “Hoắc thiếu, xe của Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đã đến.”

 

“Để bọn họ vào.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vào phòng.

 

Trần Liệt cười hì hì ra đón, anh ta đẩy cặp kính tròn trêи mắt lên, nháy mắt ra hiệu với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, sao rồi? Có dọa bọn họ sợ hết hồn không?!”

 

Cố Niệm Chi nghe vậy, trong lòng thoáng rục rịch, ánh mắt như có điều gì suy nghĩ nhìn tới nhìn lui giữa Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt.

 

Hoắc Thiệu Hằng không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói, “Cậu nhanh dọn dẹp một chút đi, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cùng đến đấy.”

 

“Hả?!” Sắc mặt Trần Liệt lập tức thay đổi, “Vậy tôi phải tranh thủ thời gian “đi ngủ” đây!”

 

Anh ta vội vã xoay người lại rồi chạy về chỗ của mình chỉnh lý lại ghi chép có liên quan đến Tống Cẩm Ninh.

 

Trần Liệt và Hoắc Thiệu Hằng đã sớm có sự chuẩn bị đối với trường hợp này.

 

Mười sáu năm qua, tinh thần của Tống Cẩm Ninh đều luôn ở trong trạng thái thất thường nghiêm trọng, mà ở chỗ Trần Liệt có mấy ngày đã tỉnh táo lại, quả thực, anh ta sẽ phải “giải thích” rất nhiều.

 

“… Nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ đi ngủ đây. Mẹ rất mệt, có việc cũng đừng quấy rầy mẹ.”

 

Tống Cẩm Ninh thật sự không còn sức lực và tinh thần để đối phó với người khác nữa. Chuyện tối hôm nay gần như đã vắt sạch tất cả sức lực và sự tỉnh táo của bà mất rồi.

 

“Mẹ yên tâm.”

 

Hoắc Thiệu Hằng tự mình đưa bà lên tầng ba nghỉ ngơi.

 

Từ tầng ba xuống, Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ngồi lẻ loi một mình trong phòng khách.