Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 425




Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn anh ta một cái rồi mở cửa rộng ra, “Cậu tự vào mà xem đi.”

 

Trần Liệt vội vàng xông thẳng vào chỗ máy theo dõi bên cạnh bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh.

 

Cố Niệm Chi cũng muốn vào theo nhưng lại bị Hoắc Thiệu Hằng ngăn lại.

 

Cô bước sang trái thì Hoắc Thiệu Hằng đứng sang trái. Cô bước sang phải thì Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng sang phải, vừa khéo chắn lại đường đi của cô.

 

Cô Niệm Chi lầu bầu: “Hoắc thiếu, anh đang làm gì vậy? Cho em vào thăm bác Tống đi? Dù sao cũng dùng nhiều tủy của em như vậy, em cũng có quyền được xem thành quả chữa trị của mình chứ?”

 

“Thành quả chữa trị của em á? Em nói vậy đã được Trần Liệt đồng ý chưa?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi lại cô một câu rồi xoay người bước đến chỗ ghế xô-pha dài ở cạnh cửa, ngồi xuống, vắt chéo chân, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Qua đây ngồi đi!”

 

Cố Niệm Chi quay đầu nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật B rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

 

Tuy sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng cũng không khác gì lúc bình thường nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh có gì đó là lạ. Chỉ là cái chỗ lạ đó lại bị anh che giấu rất sâu nên người bình thường không cảm nhận được.

 

Cố Niệm Chi dùng trực giác tiếp xúc sớm chiều với anh trong suốt sáu năm mới cảm giác được ra một chút. Cô bước từng bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng hỏi nhỏ: “Hoắc thiếu, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Anh vừa tóm tắt một số chuyện quan trọng đã xảy ra trong mười sáu năm qua cho mẹ anh nên có lẽ bà hơi khó tiếp nhận một chút.”

 

Hoắc Thiệu Hằng thở dài một hơi.

 

Có phải anh đã yêu cầu quá cao rồi không? Hay là mẹ anh đã không còn kiên cường như trước nữa?

 

Cố Niệm Chi hiểu được ý nghĩa sau câu nói của Hoắc Thiệu Hằng. Cô nghĩ một lát rồi khuyên anh: “Không phải anh yêu cầu cao cũng không phải bác Tống không còn kiên cường như trước nữa, em nghĩ là do anh đã hơi vội vàng thôi. Có thể do sức khỏe của bác Tống vẫn còn chưa ổn định nên khi anh nói những lời này sẽ khiến cảm xúc của bác ấy bị kϊƈɦ thích quá nặng nề, vì thế… mới có chuyện tình trạng cơ thể của bác ấy bị biến động lớn như vậy.”

 

Sự đổi này chắc hẳn là cực kì lớn nên thậm chí còn khiến phần mềm cảnh báo phải kêu lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cánh tay, sắc mặt rất nghiêm túc. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, đau dài không bằng đau ngắn, phải vượt qua được cơn phong ba này thì mới có thể nói chuyện sau này được. Nếu không, sẽ chẳng còn sau này nữa rồi.”

 

Cố Niệm Chi rất ít khi nhìn thấy anh có dáng vẻ trầm ngâm như vậy. Lúc trước, dù anh không thích nói cười nhưng rất có chí tiến thủ. Đó là một loại chững chạc, kiên định của những người trẻ tuổi. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng của hiện tại đã có thể giữ toàn bộ cảm xúc ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình rồi. Anh giống như biển cả vậy, rộng lớn chứa đến cả trăm nhánh sông đổ về, nhưng trong trường hợp không có bão thì bạn sẽ chẳng thể nhìn thấy những con sóng dữ dâng trào trêи mặt biển.

 

“Anh đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cố Niệm Chi vắt óc ra để tìm lời an ủi Hoắc Thiệu Hằng. Cô giơ cánh tay của mình lên, siết thành nắm đấm hỏi anh: “Anh không tin người khác thì cũng phải tin tưởng em, tin tưởng anh Trần chứ? Dùng phần tủy quý báu của em, lại thêm tay nghề cao siêu của anh Trần nữa, chắc chắn bác Tống sẽ không sao đâu.”

 

“Giỏi vậy cơ à?” Trêи gương mặt không chút cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng bỗng lộ ra nụ cười, “Nếu như có chuyện thì sao?”

 

“Nếu có chuyện ấy hả? Vậy thì lại lấy thêm tủy thôi, chị đây không sợ, nhà chị chẳng có ngoài tủy cả.”

 

Cố Niệm Chi rất hào phóng vỗ ngực đảm bảo, dáng vẻ cứ như đang dâng vật quý trước mặt Hoắc Thiệu Hằng để chọc cho anh vui, hy vọng anh sẽ không còn nghiêm mặt lại như vậy nữa.

 

Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, “Ngoan, em không đau nữa à?”

 

“Vâng, em khỏe từ lâu rồi.”

 

Cố Niệm Chi cảm thấy phần da đầu bị Hoắc Thiệu Hằng chạm vào có hơi tê tê ngứa ngứa giống như bị giật điện vậy. Cô không nhịn được, liếc anh một cái qua khóe mắt rồi len lén đưa tay ra định kéo tay anh lại.

 

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhấc tay lên, móc một bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu rồi đứng dậy nói: “Tôi ra hút điếu thuốc.” Sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

 

Cố Niệm Chi hơi mím môi nhìn tay của mình. Hai tay bất giác nắm chặt lại, ngồi một mình trêи xô-pha, ngẩn người chờ Trần Liệt quay lại.

 

Trần Liệt loanh quanh ở trong phòng phẫu thuật gần mười lăm phút mới xác nhận được toàn bộ chỉ số của Tống Cẩm Ninh đều bình thường.

 

Tuy đã vượt qua giới hạn bình thường không ít nhưng đối với Tống Cẩm Ninh mà nói thì tình trạng cơ thể không có thay đổi gì lớn, cũng có nghĩa là sức khỏe của bà có thể chịu được sự thay đổi cảm xúc như vậy.

 

Nếu chỉ là người bình thường, ngay khi vừa tỉnh lại, ý thức vừa khôi phục mà phải chịu kϊƈɦ động lớn như vậy thì không chết cũng sẽ phát điên rồi. Ấy vậy nhưng Tống Cẩm Ninh lại chẳng sao hết.