Nếu Trần Liệt ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc Thiệu Hằng nói nhiều lời kϊƈɦ thích Tống Cẩm Ninh như vậy.
Nhưng đối với Hoắc Thiệu Hằng, mẹ anh luôn là một người phụ nữ rất kiên cường, nếu cứ giấu giấu giếm giếm những chuyện này mới là việc làm khiến bà phải chịu tổn thương lớn nhất.
“Con vừa mới nói gì mà mẹ nghe không rõ, con nói lại lần nữa xem nào.” Tống Cẩm Ninh nhã nhặn đặt cốc nước lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế phẫu thuật. Tuy sắc mặt vẫn trắng bệch như trước nhưng đã không còn thay đổi nữa, “Bố con vẫn còn là quân nhân chứ?”
“Đương nhiên ạ, bây giờ ông ấy đã là Thượng tướng rồi.” Hoắc Thiệu Hằng cụp mi mắt xuống, “Hơn nữa, ông ấy cũng đã ly hôn với mẹ từ mười năm trước.”
Sau khi nói hết những chuyện này, Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ yên lặng ngồi khoanh tay bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong đầu đang suy nghĩ xem làm cách nào để có thể bảo vệ Tống Cẩm Ninh. Không thể để Bạch Cẩn Nghi tiếp tục giám sát Tống Cẩm Ninh được nữa. Nhất định phải loại bỏ cái tên Bạch Cẩn Nghi ra khỏi danh sách trong công văn trao quyền bí mật của quân đội kia.
Tống Cẩm Ninh chỉ mới vừa tỉnh lại. Đối với bà ấy mà nói, thời gian giống như một trò đùa vậy. Bà bây giờ cũng giống như Công chúa ngủ trong rừng, ngủ một giấc dậy, phát hiện ra mọi thứ quanh mình đã thay đổi hẳn.
Đương nhiên, công chúa ngủ trong rừng thì được nụ hôn của hoàng tử đánh thức, còn hoàng tử của bà lại đem đến một cơn ác mộng khác cho bà ngay khi bà vừa tỉnh lại…
Ánh mắt Tống Cẩm Ninh hơi u ám, bà từ từ nâng tay lên day day huyệt thái dương của mình rồi chậm rãi nhắm mắt lại mà không nói gì.
Phòng phẫu thuật B trở nên tĩnh lặng như tờ, bầu không khí hơi nặng nề.
Trần Liệt và Cố Niệm Chi đang ở căn phòng làm việc nhỏ phía bên kia, sắp xếp lại giấy tờ và số liệu.
Bỗng dưng một phần mềm nhỏ trong máy tính Trần Liệt kêu tút tút tút tút liên tục.
Cố Niệm Chi đang dùng máy tính của anh ta để xử lý số liệu cũng giật thót mình, vội vàng gọi anh ta lại: “Anh Trần mau tới xem xem có chuyện gì thế này?”
Trần Liệt đang vùi đầu trong đống sách dày như viên gạch của mình, ngẩng đầu lên mù mờ nhìn Cố Niệm Chi một cái, sau đó mới nghe thấy máy tính phía đối diện đang phát ra tiếng tút tút. Anh ta hoảng hốt bật ngay lên, luống cuống ném sách đi, xông tới chỗ Cố Niệm Chi rồi ngó đầu nhìn vào.
“Toi rồi, tình hình của bác Tống có vấn đề!”
Cảm xúc trong lòng Trần Liệt trầm xuống, vội vàng xoay người chạy thẳng sang chỗ phòng phẫu thuật.
Cố Niệm Chi vội vàng quét mắt nhìn lại phần mềm đang phát ra âm thanh tút tút kia một cái, xác nhận đó là một phần mềm cảnh báo, chắc hẳn được liên kết với máy móc thiết bị trong phòng phẫu thuật bên kia.
Khi số liệu bên đó thay đổi vượt qua giới hạn cảnh báo nhất định thì sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo để nhắc Trần Liệt chú ý.
Cô ném số liệu đang xử lý lại rồi đuổi theo sang bên đó.
***
“Hoắc thiếu! Hoắc thiếu! Anh mở cửa ra đi! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Liệt đập rầm rầm lên cửa phòng phẫu thuật B, cuống quýt muốn xông vào xem xét tình hình.
Cố Niệm Chi sốt ruột đứng bên cạnh anh ta cũng không nhịn được mà gọi theo: “Hoắc thiếu? Hoắc thiếu? Bác Tống vẫn ổn chứ ạ?”
Cửa phòng phẫu thuật B bỗng bật mở, mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, đứng ngay sau cửa, hỏi: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
“Vừa rồi phần mềm của tôi phát chuông cảnh báo. Chắc chắn bác Tống đã xảy ra vấn đề gì đó, nếu không nó sẽ không kêu!”
Trần Liệt ra sức chen chen đẩy đẩy, muốn vào trong xem thế nào.
Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi một cái, Cố Niệm Chi khẽ gật đầu: “Là một phần mềm báo động nhỏ có liên kết với máy móc bên này. Chắc hẳn là do số liệu nào đó của bác Tống đã chạm mức báo động nên nó mới phát ra chuông cảnh báo nhắc nhở bác sĩ chú ý tình trạng của bệnh nhân.”
“Đúng thế, đúng thế!” Trần Liệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau lại như nhớ tới gì đó, quay vụt đầu sang nhìn Cố Niệm Chi: “Sao em biết? Em nhìn trộm phần mềm của anh à?”
“Em có nhìn trộm đâu? Phần mềm của anh tự nhảy ra nên em xem một cách đường đường chính chính đấy chứ.” Cố Niệm Chi bất mãn giơ ngón tay ra chọc vào vai Trần Liệt, “Anh Trần, những dữ liệu đó nhìn một cái là hiểu ngay, đều là thường thức cả thôi, ok?!”
Trần Liệt bĩu môi, hôm nay anh vừa bị Tống Cẩm Ninh đả kϊƈɦ xong thì lại bị Cố Niệm Chi đả kϊƈɦ lần nữa.
Cái nhà này sao ai ai cũng là thiên tài vậy? Có còn để cho người khác sống nữa không… Trần Liệt chỉ muốn chạy vào một góc tường vẽ vòng tròn ai oán mà thôi.