Sau khi kiểm tra xong, Trần Liệt cứ đứng nhìn những chỉ số đó một lúc lâu cũng không nói nổi thành lời. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể đưa ra một nhận định rằng, tủy lấy từ trêи người Cố Niệm Chi đã được cấy ghép hoàn toàn phù hợp với cơ thể của Tống Cẩm Ninh.
Ca cấy ghép này không chỉ khôi phục phần gene bị thiếu mà còn cường hoá bộ gene vốn có của cơ thể bà khiến thể chất của bà được tăng lên đáng kể. Kết quả này thật sự khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Trần Liệt lại thêm một lần nữa quyết định phải tiêu hủy toàn bộ những dữ liệu có liên quan đến tình trạng cơ thể của Cố Niệm Chi.
Niêm phong cũng không được vì chỉ cần là thứ có tồn tại thì rồi cũng sẽ có thể bị người khác phát hiện, cho nên chỉ còn duy nhất một cách là tiêu hủy tất cả.
Thảo nào, trước đây Hoắc Thiệu Hằng luôn làm như vậy, trước giờ không cho phép Trần Liệt giữ lại bất kỳ tài liệu gì có liên quan đến tố chất cơ thể của Cố Niệm Chi.
Lúc anh ta ra khỏi phòng phẫu thuật B, Tống Cẩm Ninh đã ngủ thϊế͙p͙ đi vì quá mệt mỏi.
Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài hút thuốc xong cũng không thấy quay lại nữa.
Trần Liệt tắt đèn phòng phẫu thuật B ra ngoài thì chỉ thấy một mình Cố Niệm Chi ngồi ở cửa, bèn nói một câu: “Vậy em ở đây canh chừng cẩn thận nhé! Những số liệu kia anh sẽ tự chạy phần mềm. Ứng dụng Nhất Nhất em đã viết xong chưa?”
“Dạ, em viết xong rồi. Anh chỉ cần nhập dữ liệu vận hành vào là được.”
Hai tay Cố Niệm Chi chống cằm ngồi trêи ghế xô-pha nhìn chằm chằm vào bàn trà trước mặt. Trần Liệt quay lưng lại, vẫy vẫy tay rồi quay về phòng làm việc nhỏ của mình.
Sau khi Trần Liệt đi không lâu thì Tống Cẩm Ninh trong phòng phẫu thuật B từ từ mở mắt ra. Bà nằm một mình trong căn phòng tối đen, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Hoắc Thiệu Hằng đã nói: “… Ông ấy đã ly hôn với mẹ từ mười năm trước rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng đứng hút thuốc một mình dưới một gốc cây to trong vườn hoa phía sau dinh thự, sắc mặt rất hờ hững, bóng lưng cao lớn nhìn có chút cô đơn.
Cái cây kia đã rụng trụi lá, chỉ còn trơ trọi những cành cây khẳng khiu đâm ngang trêи bầu trời.
Trước giờ anh vốn không có thói quen nói mấy chuyện của các bà các mẹ này, lần này phá lệ nhắc tới chuyện xấu của bố anh trước mặt Tống Cẩm Ninh cũng chỉ vì muốn khiến cho Tống Cẩm Ninh có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Ký ức của mười sáu năm không phải chuyện một sớm một chiều là có thể khôi phục lại, mà anh cũng không có thời gian chờ đợi kỳ tích xảy ra, Tống Cẩm Ninh tự mình có thể khôi phục lại trí nhớ. Cho nên, anh chỉ có thể bỏ nhỏ bắt lớn, nhặt chuyện quan trọng để nói trước.
Anh hút hết một điếu thuốc, đang định quay vào nhà thì nhìn thấy Triệu Lương Trạch nói trong tai nghe: “Hoắc thiếu, Hoắc Gia Lan gọi tới rất nhiều cuộc, anh có muốn nghe không?”
Hoắc Thiệu Hằng vốn không định nghe nhưng lại chợt nghĩ, hiện giờ Tống Cẩm Ninh đã tỉnh rồi, cũng phải thăm dò thái độ của bên đó một chút. Anh bèn nói với Triệu Lương Trạch: “Nối máy cho tôi.”
Mấy giây sau, cuộc gọi của Hoắc Gia Lan được nối tới máy Hoắc Thiệu Hằng.
“Anh họ cả à? Em là Gia Lan.” Trong tai nghe vang lên giọng nữ trung rất rụt rè của Hoắc Gia Lan, “… Cô Tống đã khỏe hơn chưa ạ? Anh không nghe điện thoại của em là vì vẫn còn giận em à?”
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời câu hỏi của cô ta mà lạnh lùng hỏi lại: “Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp máy đây.”
“Có chuyện! Có chuyện!” Hoắc Gia Lan vội vàng lên tiếng, đã không còn cái vẻ ngạo mạn như trước nữa, “Là thế này ạ, ông nội bảo em hỏi anh xem tiệc mừng năm mới anh có quay về không? Thư mời đều đã được gửi đi hết rồi, mọi người đều biết anh sẽ về nhà nghỉ lễ cho nên nếu anh không về… lời ra tiếng vào cũng sẽ không hay lắm.”
Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, không đồng ý nhưng cũng không phản đối: “… Để xem tình hình đã.”
Nghe giọng điệu Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện với mình thật sự khác một trời một vực với khi nói chuyện cùng Cố Niệm Chi, tự nhiên Hoắc Gia Lan lại thấy vừa tức giận vừa đố kỵ, nhưng ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng thì cô ta lại không thể nổi giận được. Hơn nữa, cô ta vẫn chưa hết giận Tống Cẩm Ninh nên cũng chẳng muốn tiếp tục ăn nói khép nép nữa. Nghĩ vậy, giọng cô ta cũng lạnh nhạt theo: “Ờ, em chỉ thông báo với anh họ cả một tiếng thế thôi. Hôm nay, cô Bạch đến nhà mình rồi, có cả chú ba nhà họ Bạch nữa. Bọn họ nói chuyện với ông nội và chú hai, trong tiệc mừng năm mới sẽ chính thức tuyên bố việc cô Bạch đính hôn với chú hai.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đến lúc thật sự nghe thấy thông tin này, Hoắc Thiệu Hằng vẫn thấy sững sờ. Anh lạnh nhạt trả lời một câu “Biết rồi”, sau đó liền cúp điện thoại.
Anh xoay người bước lên bậc thềm phía sau vườn của dinh thự để đi vào nhà. Đến cửa phòng phẫu thuật B, nhìn thấy Cố Niệm Chi vẫn đang ngồi ngẩn người trêи xô-pha ở cạnh cửa, bước chân của Hoắc Thiệu Hằng bỗng khựng lại. Anh cũng không quay đầu mà chỉ trầm giọng nói: “Đi xem Trần Liệt đang làm gì đi! Hôm nay em không cần sang bên này nữa.”
Cố Niệm Chi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, nhẹ giọng nói: “Bác Tống đã ngủ rồi, anh vẫn muốn vào sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì nữa nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ đẩy cửa bước vào phòng phẫu thuật B, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Cố Niệm Chi khe khẽ thở dài một dài một hơi rồi đứng dậy đi tìm Trần Liệt.