Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 376




Cố Niệm Chi mỉm cười ôm lấy cánh tay của Tống Cẩm Ninh: “Bác Tống, cháu đi cùng bác nhé, bác đừng sợ!”

 

Cô cũng muốn xem xem Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh như thế nào.

 

Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại cau mày, không cho phép cô ấy đi: “Cố Niệm Chi, bà Tống không quen tiếp xúc với người khác, cô bỏ bà ấy ra đi. Bà ấy mà phát bệnh một cái, để tôi xem cô làm được gì. Hơn nữa, trong lúc chẩn đoán cho bà ấy, trước giờ tôi đều không cần sự có mặt của người ngoài.”

 

“Vậy sao?” Cố Niệm Chi kéo dài giọng, nói: “Nhà vật lý Bạch này, cháu biết bác là một nhà vật lý học nổi tiếng, nhưng cháu không biết bác còn là một nhà tâm lý nghiệp dư nữa đấy? Xin hỏi bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”

 

“Tiểu Cố, cô Bạch có bằng tiến sĩ về tâm lý học, cũng quá đủ để làm một bác sĩ tâm lý nghiệp dư rồi, đúng không?” Hoắc Gia Lan nói đỡ cho Bạch Cẩn Nghi, đồng thời thúc giục: “Cô Bạch, cô mau đi đi, đừng trì hoãn thời gian nữa ạ.”

 

“Đợi đã.” Cố Niệm Chi không để họ rời đi, nói thẳng thừng với Hoắc Gia Lan không nể nang gì: “Chị Lan này, em vừa nghe chị nói đã biết ngay chị là một người mù pháp luật rồi. Hồi đại học chị học chuyên ngành gì thế ạ? Chị đã từng học môn Pháp luật đại cương chưa? Đây là môn bắt buộc của rất nhiều trường đại học đấy.”

 

Khóe miệng của Hoắc Gia Lan giật giật hai lần, cố giữ bình tĩnh, nói: “Chị học ở trường Đại học Yales, còn môn Pháp luật đại cương mà em vừa nói, chị chưa nghe thấy bao giờ.”

 

“Ồ, chẳng trách chị lại mù pháp luật như vậy.” Dường như Cố Niệm Chi không đặt từ “Yales” vào trong đầu, điều này cũng khiến Hoắc Gia Lan rất xấu hổ.

 

Cô ta mỉm cười, cố vớt vát: “Chị tốt nghiệp trường Đại học Yales đấy, em lại dám nói tôi bị mù pháp luật ư?”

 

Cố Niệm Chi nghe cô ta nói xong chỉ muốn cười lăn ra đất.

 

Đang so xem ai cắt từ nối câu giỏi hơn à?… Thế này chẳng phải là già chán sống, tự tìm thạch tín ăn hay sao?!

 

“Chị là sinh viên tốt nghiệp tại Đại học Yales… nó chẳng liên quan gì đến chuyện chị có mù pháp luật hay không.” Cố Niệm Chi lắc lắc ngón tay thon dài nuột nà, “Mù pháp luật là nói những người không hiểu biết về luật. Chị tốt nghiệp Đại học Yales vậy thì sẽ hiểu về luật sao? Xin hỏi chị có phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật của Đại học Yales không? ”

 

Hoắc Gia Lan cứng họng.

 

Tất nhiên cô ta không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật mà là sinh viên của ngành đánh giá Nghệ thuật. Thật ra, đó cũng chỉ là khóa học bổ túc online từ xa dành cho những người vừa học vừa làm của Khoa Giáo ɖu͙ƈ Nghệ thuật thuộc trường Đại học Yales thôi.

 

Vì phải chăm sóc Tống Cẩm Ninh, cuối cùng cô ta đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nên chỉ có thể học các khóa học bổ túc online của các trường nổi tiếng nước ngoài.

 

Thấy Hoắc Gia Lan im lặng rất lâu không nói gì thêm, Cố Niệm Chi biết ngay cô ta không hề tốt nghiệp ngành Luật, nếu không cô ta đã nhảy dựng lên phản bác cô rồi.

 

“Thôi được rồi, chị đừng đôi co với em nữa.” Cố Niệm Chi ra vẻ thoải mái vỗ vai Hoắc Gia Lan, quay đầu về phía Bạch Cẩn Nghi nói: “Nhà vật lý Bạch này, nếu bác muốn tiến hành điều trị tâm lý cho phu nhân Tống thì cháu yêu cầu được có mặt đồng hành trong quá trình điều trị.”

 

“Như vậy không hay lắm đâu. Cẩm Ninh không quen với sự hiện diện của người ngoài, cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn.” Lông mày của Bạch Cẩn Nghi nhíu lại đến nỗi hằn rõ những nếp nhăn sâu, “Từ trước đến nay, đều là một mình tôi điều trị tâm lý riêng cho cô ấy.

 

“Thế ạ? Vậy bao lâu bác lại điều trị cho bác Tống một lần? Có hồ sơ bệnh án không?”

 

Cố Niệm Chi rất quen với mấy thứ chuyên ngành của bác sĩ tâm lý. Cô từng nghiên cứu về chương trình học liên quan đến lĩnh vực này, hơn nữa cô còn là sinh viên khoa Luật, chính trong mảng pháp luật cũng nghiên cứu rất sâu về yếu tố tâm lý.

 

Bạch Cẩn Nghi cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình, giải thích với Cố Niệm Chi: “Đương nhiên là có lưu trữ hồ sơ bệnh án rồi. Về việc bao lâu điều trị một lần thì cô biết đấy, tôi rất bận, có các dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm Quốc gia, còn hợp tác chặt chẽ với Quân đội. Vì vậy, thời gian tôi có thể dành cho Cẩm Ninh rất hạn chế, nhưng chỉ cần tôi có thời gian thì ngay cả không ăn không uống, tôi cũng đều phải lo cho cô ấy và điều trị cho cô ấy trước.”

 

“Đúng thế, cô Bạch là người rất có trách nhiệm. Nếu không bệnh tình của cô Tống cũng sẽ không thể ngày một tốt lên như vậy.”

 

Hoắc Gia Lan lấy lại tinh thần, không tranh cãi với Cố Niệm Chi nữa mà chỉ nói giúp cho Bạch Cẩn Nghi.

 

Bạch Cẩn Nghi gật đầu: “Gia Lan cứ quá khen, đó là điều cô nên làm. Bố của Cẩm Ninh là giáo viên hướng dẫn của tôi, mà Cẩm Ninh lại là bạn cùng lớp của tôi, tôi không thể để mặc cô ấy không quan tâm được.”

 

Hai người kẻ tung người hứng, Cố Niệm Chi chỉ thoáng suy tư một chút rồi nói: “Nhà vật lý Bạch này, có vẻ như bác cũng bị mù pháp luật nên cháu đành gắng gượng giải thích một chút vậy. Theo luật pháp quy định, bác Tống là người không có năng lực hành vi, vì thế trong lúc điều trị, cần có sự hiện diện của người nhà hoặc bên thứ ba độc lập mới được thực hiện điều trị tâm lý.”

 

Cố Niệm Chi hơi ngừng lại rồi lắc đầu ra vẻ buồn bã nói: “Nhưng bao nhiêu năm qua bác đều đóng cửa một mình điều trị cho bác Tống như vậy thì bác đã vi phạm pháp luật rồi đấy, bác có biết không?!”

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.