Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 377




Hoắc Quan Thần cũng đứng hình.

 

Hoắc Gia Lan thì á khẩu.

 

Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Sự việc khẩn cấp cần phải linh động, hơn nữa, bệnh của Cẩm Ninh liên quan đến các điều khoản bảo mật, vì vậy việc điều trị khi không có bên thứ ba cũng có thể chấp nhận được.”

 

Cố Niệm Chi lắc đầu ngón tay, “Về điểm này, cháu không rõ nó có được chấp nhận hay không, cháu phải về tra lại điều luật trong bộ Luật mới được.” Nói xong, cô lại hỏi: “Nhà vật lý Bạch này, bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”

 

“Cô Bạch đã là tiến sĩ tâm lý học của một trường nổi tiếng, lẽ nào không thể làm một bác sĩ tâm lý nhỏ nhoi hay sao?” Hoắc Gia Lan tỏ ra không hài lòng, trách móc Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi còn không thèm ngước mí mắt lên, cũng không nhìn về phía Hoắc Gia Lan, chỉ lạnh nhạt nói: “Chị Lan, người mù pháp luật rồi sẽ bị pháp luật dạy cho cách đối nhân xử thế chỉ trong vài phút thôi. Nếu chị không muốn nếm thử mùi vị bị tố cáo, tốt nhất đừng nên phát ngôn bừa bãi như vậy nữa.”

 

Dù Hoắc Gia Lan có được giáo ɖu͙ƈ tốt đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mặt đỏ tía tai rồi. Cô ta thở phì phì, vẻ mặt trở nên rất dữ dằn.

 

“Nhà vật lý Bạch, bác không có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý đúng không?” Cố Niệm Chi lắc đầu tiếc nuối, lần này cô ấy nhìn về phía Hoắc Quan Thần nói: “Đáng tiếc quá, bệnh của bác Tống đã bị kéo dài trong suốt mười sáu năm trời. Nếu mọi người tìm một bác sĩ tâm lý chính quy để thăm khám và đảm bảo đầy đủ về thời gian điều trị, có lẽ bệnh của bác Tống đã sớm tốt lên từ lâu rồi.”

 

Hoắc Quan Thần có giây lát bị kϊƈɦ động, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng mạnh mẽ, lạc quan của Bạch Cẩn Nghi, lúc này lại lộ ra vẻ bối rối, bị tổn thương thì trong lòng ông ta cũng có chút không đành. Ông ta quay sang giải thích với Cố Niệm Chi: “Việc này cũng vì bất đắc dĩ thôi. Lúc đầu, Cẩm Ninh chỉ nhận ra một mình Cẩn Nghi, những người khác đều không thể lại gần bà ấy. Cho đến bây giờ, bà ấy cũng chỉ tin tưởng mỗi Cẩn Nghi thôi.”

 

“Ồ? Là vậy ạ?” Cố Niệm Chi mỉm cười, “Bác Hoắc này, thật ra bác Tống đã chuyển biến tốt lên rất nhiều rồi, bác có nhận ra không?”

 

“Có chuyển biến ư?”

 

“Vâng. Bác xem nhé, trước đây bác Tống chỉ để một mình nhà vật lý Bạch lại gần bác ấy, như thế thì cũng hết cách thật, đành phải phiền nhà vật lý Bạch trở thành một bác sĩ tâm lý nghiệp dư, điều trị ngắt quãng bữa được bữa chăng thôi. Bệnh của bác Tống không có chuyển biến xấu, điều này cũng đã chứng minh rằng ít nhiều gì nhà vật lý Bạch cũng có chút ít bản lĩnh. Thế nên, về điểm này, cháu sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.” Cố Niệm Chi đi đến bên Tống Cẩm Ninh đỡ cánh tay của bà ấy, Tống Cẩm Ninh quay sang mỉm cười với cô.

 

Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc, bác thấy không, hiện giờ tình trạng của bác gái đã thay đổi rồi. Thật ra, trong một thời gian dài trở lại đây, bác Tống đã có thể để những người khác lại gần mình rồi, bác không chú ý thấy sao? Những người giúp việc kia đều là người kề cận chăm sóc bác ấy đó…”

 

Tất nhiên, đến ngày hôm nay thì còn có cả bản thân cô và Hoắc Thiệu Hằng có thể tiếp xúc với Tống Cẩm Ninh nữa.

 

Thật ra, đúng là Tống Cẩm Ninh đã có thể để người khác tiếp xúc với mình rồi, ngay cả như Hoắc Quan Thần, chẳng phải hôm nay ông cũng đã lại gần bà ấy và tặng bà ấy một bông hoa mai đó sao?!

 

Mặc dù những chuyển biến này rất nhỏ bé, nhưng đối với một người suốt mười sáu năm không thay đổi gì như Tống Cẩm Ninh thì đây đã là một bước tiến rất quan trọng rồi.

 

Lúc này, Bạch Cẩn Nghi mới lên tiếng: “Phải, vì nghe thấy Cẩm Ninh có chuyển biến nên tôi mới tức tốc qua đây.” Nói rồi bà ta lại chân thành xin lỗi Hoắc Quan Thần, giọng điệu rất thân thiết: “Quan Thần, là tại em không tốt, mấy năm qua đã không dành nhiều thời gian để điều trị cho Cẩm Ninh. Lần này, em trở về dự định ở lại thêm vài tháng nữa, em sẽ ở cùng với Cẩm Ninh và tiến hành điều trị đến cùng.”

 

Lúc đầu, Cố Niệm Chi không có thành kiến cá nhân nào đối với Bạch Cẩn Nghi, những lời nói của cô đều dựa trêи thực tế khách quan. Cho đến khi cô nghe thấy Bạch Cẩn Nghi xin lỗi Hoắc Quan Thần, còn thân mật gọi ông ấy là “Quan Thần” thì Cố Niệm Chi mới bất ngờ hiểu ra.

 

Ôi trời đất ơi!

 

Nhà vật lý nổi tiếng lẫy lừng này lẽ nào chính là người phụ nữ giải quyết “nhu cầu cá nhân” của Hoắc Quan Thần?!

 

Cũng chính là… người “bạn gái của bố” mà Hoắc Thiệu Hằng từng nói đó sao?

 

Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Cô khẽ giật vạt áo của anh, bĩu môi về phía Bạch Cẩn Nghi.

 

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy của Cố Niệm Chi, khẽ nhắm mắt lại tỏ ý: Sự thật chính là những điều cô ấy đang nghĩ tới.

 

Cố Niệm Chi vốn cho rằng rằng bản thân mình đã học được phong thái bình tĩnh, trầm ổn như một bậc Đại tướng quân từ Hoắc Thiệu Hằng, những chuyện bình thường đã không thể làm cô kinh ngạc hay thất thần được nữa.

 

Thế nhưng, ngay khi xác nhận được thân phận khác của Bạch Cẩn Nghi thì khóe miệng của Cố Niệm Chi vẫn không khỏi giật run lên.