Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 375




“Là cô bé ấy ư?!” Biểu cảm trêи khuôn mặt của Bạch Cẩn Nghi vô cùng linh hoạt sống động. Mặc dù bà ta đã có tuổi rồi nhưng lại tràn trề năng lượng của lớp thanh niên, “Sao cô nhóc ấy có thể trưởng thành như thế này được nhỉ? Có nhầm không đấy?”

 

Năm Cố Niệm Chi bị tai nạn ô tô, cô ấy mới mười hai tuổi, Bạch Cẩn Nghi là một trong những người có mặt tại hiện trường lúc đó.

 

Bà ta đã từng nhìn thấy Cố Niệm Chi khi cô vừa được Hoắc Thiệu Hằng giải cứu khỏi chiếc xe hơi đang bốc cháy.

 

Không ngờ sau khi trưởng thành, cô bé mập ú có khuôn mặt mũm mĩm với cặp lông mày mảnh dài năm ấy đã khác hẳn lúc xưa rồi, đường nét trêи khuôn mặt càng ngày càng nảy nở, xinh đẹp hơn nhiều.

 

“Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, “Cục trưởng Bạch nói thế là có ý gì?”

 

Cố Niệm Chi nghe vậy cũng rất tức giận, không nhịn nổi bèn đứng bên cạnh nói: “Hoắc thiếu, em thấy nhà vật lý Bạch này đang hoài nghi về năng lực của Cục tác chiến đặc biệt các anh đấy. Chẳng lẽ bà ta cho rằng có người lại có thể thay mận đổi đào cả một người sống sờ sờ thế này ngay trước mắt Hoắc thiếu hay sao.”

 

Bạch Cẩn Nghi ngạc nhiên nhìn Cố Niệm Chi, lắc đầu đầy vẻ không tán thành rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cậu có giáo ɖu͙ƈ con bé cẩn thận không thế? Ở trước mặt mọi người lại tranh cãi với bề trêи thế này còn ra thể thống gì nữa?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi nhận được ánh mắt khuyến khích của Hoắc Thiệu Hằng, lưng cũng thẳng hơn vài phần.

 

Cô vốn còn có thể vô lý gây chuyện hơn thế này vài phần cơ, chỉ vì sợ Hoắc Thiệu Hằng, sợ anh sẽ trách phạt cô nên mới kiềm chế đó thôi.

 

Bây giờ lại được Hoắc Thiệu Hằng ủng hộ như vậy, đương nhiên cô càng không thể buông tha cho bà ta được.

 

Cố Niệm Chi tiến lên một bước nhìn từ đầu đến chân Bạch Cẩn Nghi, hỏi: “Xin hỏi, họ của bậc bề trêи là gì ạ?”

 

“Họ Bạch, sao nào? Chẳng phải cô vừa gọi tôi là nhà vật lý Bạch đấy à? Sao chớp mắt một cái đã không biết họ của tôi là gì rồi?”

 

Bạch Cẩn Nghi hơi mất kiên nhẫn. Bà ta đến nhà họ Hoắc là để khám bệnh cho Tống Cẩm Ninh, không phải để tranh cãi với một đứa bé miệng còn hôi mùi sữa.

 

Không ngờ Cố Niệm Chi căn bản không chịu buông tha bà ta, vỗ tay cười nói: “Bác cũng biết mình họ Bạch nữa sao? Vậy bác là bề trêи chi họ nào của nhà cháu nhỉ?”

 

“Tại sao tôi không thể là bề trêи của cô hả?”

 

Bạch Cẩn Nghi vốn không thích những cô gái trắng muốt, xinh đẹp như mỹ nhân trong tranh thế này. Bà ta luôn cảm thấy họ không đứng đắn nên mới có giọng điệu không thân thiện với Cố Niệm Chi.

 

“Nếu bác đã không phải họ Cố, cũng chẳng phải họ Hoắc, vậy xin hỏi bác dựa vào cái gì mà đòi làm bề trêи của cháu? Bác có tư cách gì mà cậy già lên mặt với cháu thế?”

 

Cố Niệm Chi phản bác lại Bạch Cẩn Nghi không chút nể nang.

 

“Cô… cô…!”

 

Bạch Cẩn Nghi lùi lại một bước như bị tổn thương vì những lời nói của Cố Niệm Chi. Bà ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Quan Thần không nói gì thêm nữa.

 

Hoắc Gia Lan đứng khoanh tay bên cạnh, thích thú xem kịch vui, lúc này mới nhẹ nhàng cười giải vây cho Bạch Cẩn Nghi: “Cô Bạch, cô đừng tức giận ạ. Tiểu Cố mới đến đây được vài ngày, không biết vị trí của cô trong gia đình chúng ta. Người không biết không có tội.” Vừa nói, cô ta vừa đưa mắt nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn xuống đất, vốn không có ý muốn giải thích cũng không có ý định trách mắng Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi lại càng không sợ hãi gì. Cô nói thẳng với Hoắc Gia Lan không chút khách sáo: “Chị Lan này, nhà vật lý Bạch có phải là họ hàng gì của nhà họ Hoắc không?”

 

“Ờm, cũng không phải…”

 

Hoắc Gia Lan chỉ đành nhìn về phía chú Hai Hoắc Quan Thần.

 

Hoắc Quan Thần cau mày, “Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa. Cẩn Nghi, không phải cô tới để khám bệnh cho Cẩm Ninh sao?”

 

“À đúng thế, cũng vì Cố Niệm Chi cứng đầu nhúng tay phá rối làm em tức đến ngớ ngẩn luôn rồi.” Bạch Cẩn Nghi thoải mái mỉm cười, đưa tay ra với Tống Cẩm Ninh: “Nào, Cẩm Ninh, đi lên với tôi, tôi sẽ cẩn thận kiểm tra cho cậu nhé!”

 

Tống Cẩm Ninh ngập ngừng nhìn bà ta, không dám đưa tay ra, chỉ thầm nói với bản thân: “… Làm thế nào Cẩn Nghi lại biến thành dáng vẻ thế này nhỉ? Cậu có thực sự là Cẩn Nghi không?”