Tống Cẩm Ninh tò mò nhìn Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng hỏi qua đáp lại. Bà cảm thấy rất mơ hồ không hiểu, nhưng nghe thấy cái tên “Bạch Cẩn Nghi” mà bà ấy quen thuộc thì bà lập tức nói: “Cẩn Nghi là bạn cùng lớp của tôi đấy. Cô ấy rất thông minh lại còn tài giỏi, đặc biệt là không ngại khó, ngại khổ.”
Cố Niệm Chi ngây người.
Cô quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhướng mày như thầm hỏi: “… Thật không?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh như thường ngồi trêи ghế xô-pha, dáng vẻ như không muốn nói phải hay không.
Mỗi khi anh bày ra cái vẻ mặt này, Cố Niệm Chi biết ngay là anh không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào phủ nhận.
“Biết rồi…”
Cố Niệm Chi len lén chu đôi môi trái ấu đỏ hồng của mình lên với anh, bĩu môi một cái, sóng mắt cuộn trào, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hoắc Thiệu Hằng cứng cả người, chỉ đành ra vẻ mặt lạnh di chuyển tầm nhìn về phía cửa lớn.
Lúc này, từ cửa chính có ba người bước vào, đó là Hoắc Quan Thần, Hoắc Gia Lan và một người phụ nữ cao ráo, vóc dáng gầy gò, nước da màu mật ong.
Tuy nhiên, có thể thấy rằng người phụ nữ này đã hơi có tuổi rồi, đuôi mắt hằn sâu những vết chân chim, đường nét khuôn mặt rất phóng khoáng, tựa tựa có nét giống Bạch Duyệt Nhiên tươi tắn, quyến rũ, nhưng tất nhiên là bà ta lớn tuổi hơn Bạch Duyệt Nhiên rất nhiều.
Cố Niệm Chi biết ngay, chắc chắn người này chính là Bạch Cẩn Nghi, nhà vật lý học tiếng tăm lẫy lừng.
Sinh ra trong nhà họ Bạch, bản thân có học thức, có bản lĩnh, hơn nữa bà ta cũng không nằm trêи đống tài sản của gia tộc để làm sâu gạo mà có sự nghiệp của riêng mình.
Từ góc độ này mà nói thì Có Niệm Chi rất ngưỡng mộ bà ta.
Tuy nhiên, nghe Hoắc Thiệu Hằng nói rằng bệnh tình của Tống Cẩm Ninh do bà ta đảm nhiệm chăm sóc thì Cố Niệm Chi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chưa nói đến chuyện gì khác, nhưng với loại bệnh này của Tống Cẩm Ninh thôi nó cũng đã luôn cần có bác sĩ tâm lý chuyên sâu theo dõi chăm sóc hai mươi tư giờ liên tục rồi.
Như vậy, làm thế nào mà một nhà khoa học nữ có tiếng là nghiện công việc như Bạch Cẩn Nghi lại có thể dành ra được thời gian để chăm sóc Tống Cẩm Ninh chứ?
Cố Niệm Chi nhớ tới lúc mình vừa thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi, ngày nào Trần Liệt cũng phải ở bên quan sát điều trị cho cô ấy suốt hai mươi tư giờ, tất nhiên cũng trong tình huống có sự có mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Tình trạng đó kéo dài suốt ba tháng ròng rã, Cố Niệm Chi mới dần dần bước ra khỏi trạng thái hoảng sợ mất kiểm soát.
Sau đó, Trần Liệt sẽ theo dõi tình trạng của cô ấy mười hai tiếng mỗi ngày, liên tục như vậy trong suốt một năm, Cố Niệm Chi mới khỏi bệnh.
Cố Niệm Chi rất muốn biết Bạch Cẩn Nghi đã phân bổ thời gian của bà ta như thế nào.
Ba người bước vào, Hoắc Thiệu Hằng từ từ đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Cố Niệm Chi cũng đứng dậy theo, bên cạnh cô là Tống Cẩm Ninh rụt rè nhút nhát.
Người phụ nữ lớn tuổi với làn da màu mật ong quả đúng là Bạch Cẩn Nghi. Ngay khi vừa bước vào, ánh mắt bà ấy đã luôn hướng về phía Tống Cẩm Ninh.
“Cẩm Ninh, cậu có còn nhớ tôi không? Tôi là Cẩn Nghi đây.”
Bà ta bước nhanh về phía trước, đứng sang bên cạnh Tống Cẩm Ninh, mỉm cười tự giới thiệu.
Tống Cẩm Ninh nhớ cái tên “Cẩn Nghi” này cùng với vẻ ngoài của cô ấy, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt, Tống Cẩm Ninh lại hoài nghi hỏi: “Cậu là Cẩn Nghi á? Sao cậu lại già nua thế này rồi? Nhìn những vết chân chim trêи mặt cậu kìa, còn cả bọng mắt, tàn nhang, ôi trời ơi, khóe miệng cũng có nếp nhăn nữa kìa? Không phải chứ? Cậu thực sự là Cẩn Nghi sao?!”
Bạch Cẩn Nghi để lộ ra một khuôn mặt như vừa bị người ta đấm thẳng một cú chính diện vậy.
Phì…!
Cố Niệm Chi không nhịn nổi, vội quay đầu về phía bên kia ghế xô-pha, cười đến run hết cả người.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi mới di chuyển về phía Cố Niệm Chi, “Cô đây là…”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói: “Cố Niệm Chi.”