Cô cũng không dám ngẩng đầu lên mà chỉ kéo lấy một cái gối ôm lớn ôm trước ngực, lấy hết dũng khí hỏi: “Hoắc thiếu, lúc… lúc nãy em đã nói lời thật lòng rồi, còn Hoắc thiếu, anh có gì muốn nói với em không?
Hoắc Thiệu Hằng gác một tay lên chân trái đang gập cong của mình, nhìn Cố Niệm Chi đang cúi gằm đầu ở phía đối diện một chút rồi lại chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, khẽ cười nói: “Nói gì cơ?”
Cố Niệm Chi cáu tiết.
Trong lòng cô chợt cảm thấy rất khó tả.
Không phải vậy chứ!
Cô đã nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng rồi, sao anh có thể không đáp lại như thế được?
Cố Niệm Chi tức tối ngẩng đầu lên, lấy can đảm hỏi: “Em đã nói thích Hoắc thiếu rồi, còn anh thì sao?”
“Ồ.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, hời hợt nói: “Cảm ơn em.”
Nghe vậy, Cố Niệm Chi liền nổi điên, tức giận đến mức váng cả đầu, đứng lên dùng sức ném mạnh cái gối ôm ở trong lòng vào người Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng đưa cánh tay ra đỡ, chiếc gối ôm kia liền bị đập bay về phía bên kia căn phòng.
Cố Niệm Chi thấy chiếc gối ôm không “tập kϊƈɦ” được Hoắc Thiệu Hằng, đành phải tự coi mình là vũ khí, giương nanh múa vuốt lao tới.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra đón lấy cô, rồi để cô ngồi sang bên cạnh mình, vỗ nhẹ lưng cô khẽ bật cười nói: “Em nổi điên cái gì thế? Không để cho tôi nghĩ một chút được à?”
Cố Niệm Chi càng tức giận hơn. Ôm đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, anh ấy còn muốn nghĩ nữa sao?!
“Nghĩ cái gì chứ?! Chẳng lẽ Hoắc thiếu muốn nói vừa nãy là do uống nhiều quá, say rượu nên mất lý trí à?” Cố Niệm Chi nôn nóng đến mức độ không lựa lời mà nói, “Nếu anh dám nói như vậy, em… em sẽ lập tức bỏ nhà ra đi đấy!”
Bề ngoài thì Cố Niệm Chi như đang hung dữ trợn mắt lên với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng thật ra trong lòng cô lại đang run sợ, rất sợ anh sẽ nói ra lời tuyệt tình.
Dù sao Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn rất nghiêm khắc với cô, nếu là yêu cầu vô lý thì bất kể cô làm ầm ĩ thế nào anh cũng sẽ không đáp ứng.
Nhớ lại năm đó khi cô mười ba tuổi, đã từng có một thời gian cô rất thích chơi game, thích đến mức gần như nghiện vậy.
Khi Hoắc Thiệu Hằng làm nhiệm vụ trở về phát hiện ra, nói không cho cô chơi là lập tức không cho cô chơi nữa. Bất kể cô khóc lóc, làm ầm ĩ hay là bỏ đi đều bị anh chỉnh đốn cho phải ngoan ngoãn thì thôi, không thương lượng gì cả.
Cuối cùng, cô đã cai nghiện được game, nhưng nỗi sợ Hoắc Thiệu Hằng cũng khắc sâu tận xương tủy.
Cô tiến đến bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, tóm lấy cánh tay anh, lo lắng nhìn anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngoảnh gương mặt tuấn tú làm cho người khác khó thở kia lại, yên lặng nhìn cô, sau đó nhoẻn miệng cười với cô.
Trái ngược với tuyết trắng mênh ʍôиɠ bên ngoài khung cửa sổ lồi, Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy cảnh xuân chợt sáng bừng trước mắt. Mắt cô hoa lên, dường như bị nụ cười mỉm chói chang của anh làm cho mất hồn.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói của anh giống như từ trêи trời truyền xuống: “Muốn biết câu trả lời của tôi à? Vậy thì tán tỉnh tôi đi.”
“Tán… tán… Hoắc thiếu ư?!” Hơi thở của Cố Niệm Chi nghẹn lại ở cổ họng như thể hoảng sợ đến phát ngốc vậy.
Tại… tại… tại… tại sao anh ấy lại biết mình muốn thả thính tán tỉnh anh ấy?!
“Đúng, thả thính được thì tôi sẽ thuộc về em.”
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng người về phía trước, nhẹ vỗ về lên khuôn mặt của Cố Niệm Chi. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh lại bật cười.
Chưa bao giờ anh thả lỏng như thế này, ngửa người tựa vào chiếc gối dựa lớn, một cánh tay vẫn đặt lên chân trái đang gập cong, chân phải duỗi thẳng tắp trêи bệ cửa sổ lồi, ánh mắt dừng lại trêи người cô trong thoáng chốc, sau đó lại dời ra bên ngoài cửa sổ.
Cố Niệm Chi không biết nói gì.
Cô kinh ngạc tròn một phút mới tìm lại được lưỡi của mình, lắp ba lắp bắp nói: “Hoắc thiếu… Anh… anh… anh nói thật chứ? Việc này không đùa được đâu!”
Vẻ mặt cô căng thẳng như sắp òa khóc đến nơi rồi vậy.