Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 358




Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô nữa mà quay người mở cửa phòng ngủ chính ra, sang phòng ngủ phụ tắm rửa.

 

Mùa đông ở Đế Đô, dù đã có hệ thống điều hòa tổng thì nước lạnh cũng vẫn cứ rất lạnh.

 

Có điều, Hoắc Thiệu Hằng vẫn phải xả nước lạnh mới có thể điều hòa lại được cơ thể đang nóng ran của mình.

 

Tắm xong, anh mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đen và chiếc quần ngủ cùng màu, một mình ngồi trêи bệ cửa sổ lồi của phòng ngủ phụ. Anh mở một khe cửa sổ, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

 

Không ngờ anh của hôm nay lại có sự kϊƈɦ động đến không thể kiềm chế như vậy. Việc này thật sự khiến trong lòng anh phải nảy sinh ra sự cảnh giác. Có lẽ, sức ảnh hưởng của Cố Niệm Chi đối với anh còn lớn hơn anh nghĩ.

 

Anh lặng lẽ cụp hàng mi dày xuống, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra một vòng khói màu trắng.

 

Ngước mắt lên nhìn bóng đêm dày đặc và tuyết trắng còn chưa tan hết bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của anh đã dần hồi phục lại sự kiên nghị thường ngày.

 

***

 

Tắm xong, Cố Niệm Chi cũng thay chiếc áo thun màu đen mà Hoắc Thiệu Hằng cho cô làm áo ngủ.

 

Chiếc áo ngủ dài che đến nửa đùi cô, nửa đùi còn lại được màu đen làm nền nên càng tôn lên làn da trắng nõn, thon thả của cô.

 

Cô xõa mái tóc còn ướt ngồi trước bàn trang điểm một lúc, cầm máy sấy thổi tóc gần khô rồi mới lên giường ngồi.

 

Nhìn đồng hồ lúc này mới hơn tám giờ, cô hoàn toàn không hề buồn ngủ, cũng không nghĩ đến việc ngủ.

 

Cố Niệm Chi xoa đôi môi dường như đang sưng lên của mình, hồi tưởng lại cảnh ôm hôn lúc nãy, trong lòng lại bất giác loạn cào cào cả lên, nhất thời không thể bình tĩnh lại được.

 

Có lúc cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng vô cùng hạnh phúc nhưng có lúc lại cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, làm cô mơ hồ, gần như không dám tin là thật.

 

Nhưng bất kể cô có tin hay không, Hoắc Thiệu Hằng thật sự đã hôn cô rồi, chắc không phải là cô đang mơ đúng không?

 

Cứ nghĩ tới nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, trong lòng Cố Niệm Chi càng rạo rực hơn. Cô vén chăn lên, xuống khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được muốn đi tìm Hoắc Thiệu Hằng.

 

Đến cửa phòng ngủ phụ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Không có ánh đèn trong phòng lọt qua khe cửa, Cố Niệm Chi không chắc Hoắc Thiệu Hằng có đang ở trong phòng không.

 

Hơn nữa cũng không có ai trong phòng trả lời cô.

 

Gõ cửa một lúc lâu, thấy không ai trả lời, cô quyết định đẩy nhẹ cửa phòng ra, không ngờ lại mở được.

 

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

 

Trong phòng quả thật rất tối, nhưng cũng không tối đến mức không nhìn thấy gì. Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trêи bệ cửa sổ lồi phía đối diện.

 

Anh cầm điếu thuốc trong tay, đôi chân dài đặt trêи bệ cửa sổ, một chân cong lên, một chân duỗi dài, lười biếng nghiêng người tựa vào chiếc gối dựa lớn.

 

Cố Niệm Chi há to miệng, rất muốn gọi “Thiệu Hằng”, nhưng lời lên đến khóe miệng rồi lại cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Rõ ràng đây là một cái tên rất bình thường, nhưng vì những hành động ban nãy, trong ấn tượng của Cố Niệm Chi, dường như nó đã biến thành một bí mật nhỏ rất rất riêng tư của một cặp tình nhân vậy.

 

Cô không muốn chia sẻ điều cấm kỵ này với người khác, cô cũng không muốn gọi cái tên này trước mặt người khác.

 

Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới, “Hoắc thiếu, anh cũng không ngủ được à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nhúc nhích, cầm điếu thuốc trong tay, nhìn Cố Niệm Chi bước từng bước một tới gần anh.

 

Anh quay đầu đi, dập tắt khói thuốc trong gạt tàn rồi thuận tay đóng chặt cửa sổ lồi lại, thản nhiên nói: “Em tắm xong rồi à?”

 

“Vâng.”

 

Cố Niệm Chi đi tới bệ cửa sổ lồi, ngồi nghiêng ở một bên, cách anh tương đối xa.