“Không hề đùa.” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại, đưa ngón tay ra nâng cằm Cố Niệm Chi lên, “Những gì tôi nói với em từ trước đến nay đều là thật.”
Cố Niệm Chi khẽ nhắm mắt lại, tức giận dịch cằm mình ra, trong đáy lòng cô đang có một con người bé nhỏ đang điên cuồng gào thét: “Đến đi! Cùng xử nhau luôn đi! Ai sợ ai chứ? Không phải chỉ là tán tỉnh thôi sao…”
Cô đang nghĩ vậy thì lại nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng ung dung nói tiếp: “Nhưng nếu em bỏ nhà đi thì không bao giờ tán đổ được tôi đâu.”
Lúc này, con người bé nhỏ trong lòng Cố Niệm Chi đã rút đao ra chém mạnh về phía Hoắc Thiệu Hằng…
Đương nhiên cô cũng chỉ tưởng tượng trong lòng một chút thôi. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được khí thế của Hoắc Thiệu Hằng mạnh đến như vậy, kể cả việc thả thính anh cũng phải được anh cho phép mới được.
“Nhưng lúc nãy anh đã hôn em rồi…” Cố Niệm Chi không cam lòng bị Hoắc Thiệu Hằng áp chế hoàn toàn nên yếu ớt phản kháng, “Chẳng lẽ không phải vì Hoắc thiếu thích em sao?”
“Đã nói là do uống rượu rồi mà.” Hoắc Thiệu Hằng lơ đãng phủi nhẹ quần ngủ, “Nếu em không tin thì tôi cũng không có cách nào cả.”
Cố Niệm Chi bó tay hết cách, im lặng cúi đầu, rất thành thật “Ồ” một tiếng, rồi nói tiếp: “Vậy nếu trình độ thả thính của em không giỏi thì Hoắc thiếu bỏ qua nhé…”
“Ừ, cố gắng nâng cao trình độ chuyên môn vào.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ vai cô, “Tôi đánh giá cao khả năng tiếp thu của em.” Anh tỏ vẻ vô cùng mong đợi viễn cảnh bị thả thính.
Cố Niệm Chi khẽ bĩu môi, lặng lẽ quan sát Hoắc Thiệu Hằng nhưng hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng thật sự của anh.
Cảnh ôm hôn nồng nhiệt lúc nãy cứ như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, là thời khắc Hoắc Thiệu Hằng bị mất khống chế cực kì hiếm có.
Thật sự quá ngắn ngủi…
Cố Niệm Chi như bị mộng du đi ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng, quay về phòng ngủ của mình.
Vừa nãy Cố Niệm Chi còn vừa khóc vừa gào lên với Hoắc Thiệu Hằng, còn định đánh anh, bây giờ nhớ lại, cô chỉ cảm thấy mệt vô cùng, đặt người xuống là ngủ luôn.
***
Sau khi Cố Niệm Chi đi khỏi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngủ. Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nụ cười trêи mặt dần dần chìm vào bóng tối…
Anh lấy điện thoại di động của mình ra nghịch một lát, cuối cùng mở danh bạ trong điện thoại ra, tìm số của Thượng tướng Quý.
Lúc này cũng mới có chín giờ thôi, Thượng tướng Quý đang đọc sách trong phòng, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng gọi đến, ông ta rất vui vẻ bắt máy: “Thiệu Hằng à? Vẫn chưa ngủ à?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Vẫn chưa ạ. Thượng tướng Quý vẫn đang đọc sách à?”
“Ừ, có mấy tác phẩm biên dịch về quân sự của nước ngoài, tôi thấy rất hay, cũng rất cảm động.” Thượng tướng Quý lại đeo kính lão lên, “À, muộn thế này rồi mà cậu còn gọi tôi có việc gì không?”
Ông ta biết Hoắc Thiệu Hằng cực hiếm khi gọi điện cho ông ta ngoài giờ làm việc, một khi đã gọi tức là có chuyện quan trọng muốn nói.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại chỉ hàn huyên với ông ta vài câu, rồi hỏi một chút về vấn đề cá nhân: “Thượng tướng Quý này, nếu cháu muốn kết hôn thì xác minh lý lịch chính trị mất bao lâu?”
“Kết hôn á?!” Thượng tướng Quý suýt chút nữa ngất xỉu, đứng phắt dậy hỏi như bắn liên thanh: “Cậu có bạn gái từ bao giờ thế?! Sao vừa mở miệng đã muốn kết hôn rồi?!”
Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Cháu chỉ muốn hỏi chút về vấn đề thủ tục thôi, xem mất bao nhiêu thời gian. Chú biết đấy, cháu không có nhiều thời gian cho việc cá nhân. Nếu cháu nhất định phải kết hôn thì đương nhiên phải chuẩn bị sớm mới được.”
Thân phận của anh rất đặc biệt, vừa làm chức lớn trong quân đội, vừa là thành viên quan trọng, nòng cốt của Cục tác chiến đặc biệt.
Cô gái nào có thể cưới anh thì chắc chắn phải điều tra gia phả tám đời và tất cả mọi quan hệ xã hội, thời gian xác minh lý lịch chính trị có khi mất đến vài năm.
“À, thế thì còn được. Cậu làm tôi sợ đến suýt tăng huyết áp đấy!” Thượng tướng Quý chậm rãi ngồi xuống, “Cậu tính sớm cũng tốt, nhưng tôi là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu. Đừng có vì phải kết hôn mà kết hôn! Cậu nên tìm một cô gái tâm đầu ý hợp, ở cạnh nhau một thời gian, sau đó hãy bàn đến việc kết hôn! Còn về việc xác minh lý lịch chính trị, chỉ cần cậu tìm được một cô gái môn đăng hộ đối, chắc chắn việc xác minh lý lịch chính trị sẽ rất nhanh thôi. Không nhanh thì cậu cứ tìm tôi!”
Hoắc Thiệu Hằng cười ha ha một tiếng, anh cũng không tranh cãi với Thượng tướng Quý, chỉ hỏi thêm rất nhiều vấn đề liên quan đến việc xác minh lý lịch chính trị.