Chương 294:
Dừng lại, mau dừng lại đi, nếu nghĩ tiếp cô sẽ muốn phạm tội mất…
Trở lại nhà trọ, Cố Niệm Chi vẫn không có chút tinh thần gì, lúc ăn cơm cũng không nói nhiều như bình thường.
Triệu Lương Trạch hơi không quen lắm, liếc nhìn cô mấy cái, “Sao thế? Thân thể không thoải mái à?”
Cô nhóc Cố Niệm Chi này, chỉ khi sinh bệnh hoặc trước mặt Hoắc thiếu thì mới nhu mì, hiền lành thôi, bọn họ đã biết tỏng từ lâu rồi.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Đâu có đâu. Em rất thoải mái.”
Triệu Lương Trạch cạn lời.
Anh ta kéo một cái ghế tới, ngồi bên cạnh người Cố Niệm Chi, chống đầu nhìn cô, “Nào, nói anh Tiểu Trạch nghe xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn mặt em thấy rõ ràng như vậy sao?”
Cố Niệm Chi buông bát đũa xuống, vuốt mặt một cái.
“Trên mặt em hiện rõ bốn chữ ‘Tôi rất phiền chán’ kia kìa.” Triệu Lương Trạch khẽ nhéo tai cô, “Có chuyện gì mà em không thể giải quyết được sao?”
“Là như thế này.” Cố Niệm Chi nghĩ ngợi một chút, kể lại chuyện gặp gỡ với Khương Hồng Trà hôm nay, sau đó đọc số điện thoại của Khương Hồng Trà cho Triệu Lương Trạch, “Anh Tiểu Trạch, anh xem hộ em xem có phải cô ta đã thật sự xóa đoạn ghi âm kia hay không đi?”
Triệu Lương Trạch giận dữ, vỗ bàn một cái, “Thật đúng là… Có cái lý nào như thế chứ! Còn dám lén lút ghi âm à! Cô ta nghĩ cô ta là ai? CIA của Mỹ sao?”
Anh ta quay trở về phòng mình, mở phần mềm ra, rất nhanh đã tìm được số điện thoại của Khương Hồng Trà, truy cập vào xem qua một lượt.
Đúng là đoạn ghi âm kia đã được xóa sạch, trên bộ nhớ đám mây cũng đã xóa hết rồi.
Nhưng mà trong bộ nhớ đám mây của Khương Hồng Trà, Triệu Lương Trạch lại thấy mấy tấm ảnh vô cùng cay mắt…
“Con m* nó chứ! Mai Hạ Văn, mày cũng dám chơi thật đấy!” Triệu Lương Trạch xem hết từng bức ảnh kia, vô cùng giận dữ, “Dám lén lút ăn vụng sau lưng Niệm Chi sao?”
Anh ta nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng ngủ của mình, xông vào phòng Cố Niệm Chi hỏi cô, “Cuối cùng thì quan hệ của em với Mai Hạ Văn là thế nào?”
“Quan hệ bạn học ạ.” Cố Niệm Chi đang đứng trước tủ quần áo chỉnh lại quần áo của mình, “Là quan hệ bạn bè, không có gì khác nữa.”
“Thằng đó không phải bạn trai của em à?”
“Dĩ nhiên là không phải.”
Cố Niệm Chi cười khổ, cầm một cái váy lên giũ giũ. Hiện giờ cô đã biết rõ tại sao mình lại do dự, chần chừ không thể quyết định với Mai Hạ Văn như vậy rồi.
Hóa ra là vì cô không yêu anh ta, hóa ra là trong lòng cô thật sự đã có hình bóng một người khác. Ngay khi cô còn chưa hiểu thì tình cảm đó của cô đã sớm biến chất rồi.
Nhưng trước mặt Triệu Lương Trạch, cô không thể nào nói ra những lời này được.
Một tay Triệu Lương Trạch đỡ trán, cau mày nhìn Cố Niệm Chi hồi lâu, “Thật sự không phải là bạn trai của em sao? Niệm Chi, em đừng sợ, nếu như thằng ranh Mai Hạ Văn kia có lỗi với em, anh sẽ giúp em trút giận. Còn cả Đại Hùng và Hoắc thiếu nữa!”
Cố Niệm Chi hơi buông tay, cái váy kia suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Cô hơi bối rối khoanh tay ôm lấy cái váy liền kia, cũng không dám quay đầu lại nói, “Thật sự không phải là bạn trai em. Hơn nữa, hiện tại em đã biết chuyện của anh ta và Khương Hồng Trà, do đó sẽ càng không có suy nghĩ gì nữa.”
“Vậy em thích thằng đó không?” Triệu Lương Trạch đi đến bên cạnh Cố Niệm Chi, nắm chặt lấy bờ vai cô rồi xoay cô lại, “Em nói thật cho anh nghe đi, rốt cuộc em có thích nó hay không? Nếu như em thích nó, dù cho anh có phải đánh gãy chân nó, anh cũng sẽ túm nó về đây cho em!”
Cố Niệm Chi không nhịn được mới phì cười nói, “Anh Tiểu Trạch, anh còn chưa trải qua cuộc tình nào, làm sao mà hiểu được những chuyện này chứ?”
“Hừ hừ! Dù chưa được ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi nhé! Những chuyện này sao làm khó được một ông vua hacker như anh chứ?!”
Gương mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch lộ ra vẻ tự đắc, trông vô cùng mê người.
Cố Niệm Chi nhìn anh ta, lại cảm thấy ấm áp như có một ông anh trai vậy. Cô cảm thấy loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mặt mũi nóng bừng và trái tim đập loạn mỗi khi nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng.