Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 292




Chương 293:

 

Khương Hồng Trà tiếc nuối lắc đầu, “Đương nhiên còn có chuyện khác nữa…” Cô ta đặt tay lên bụng mình, cụp mắt xuống nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với cô, “Nhưng hiện giờ tôi cảm thấy không cần phải nói nữa. Nếu cô đã không yêu anh ấy, vậy thì cũng đừng đeo bám anh ấy nữa.”

 

“Tôi đeo bám anh ta ư?” Cố Niệm Chi kinh ngạc hỏi lại, “Tôi đeo bám anh ta lúc nào thế? Cô cũng đã nói, tôi không phải là bạn gái anh ta, anh ta có quyền theo đuổi và lên giường với người khác. Cô cũng đã ở cùng với anh ta rồi, giờ lại còn trách tôi đeo bám anh ta ư? Đừng có hai lời hai mặt một cách trầm trọng như vậy chứ.”

 

Khương Hồng Trà bị Cố Niệm Chi chặn họng đến đỏ bừng mặt mũi, vẫn cố bới lông tìm vết, nói: “Cô không yêu anh ấy, lại muốn anh ấy chờ cô, chẳng lẽ không phải là đeo bám anh ấy đó ư?”

 

Lông mày Cố Niệm Chi nhíu lại, “Nực cười thật đấy, các người ai cũng nói tôi không yêu anh ta, các người đâu phải là tôi, làm sao biết được tôi không yêu anh ta?”

 

Cô từng bị Mai Hạ Văn làm cho cảm động. Lúc còn ở trong trường, Mai Hạ Văn rất chăm sóc, quan tâm cô, sau khi tốt nghiệp vẫn theo đuổi không bỏ. Còn cả khi cô tới Mỹ, đánh nhau với Tân Hạnh Cao bị thương, nhưng lại bị Hà Chi Sơ đuổi ra khỏi khu biệt thự ở Boston, phải đi bộ đến nỗi bàn chân rộp lên nữa, cũng chính Mai Hạ Văn đã xuất hiện trước mặt cô, cõng cô về tận nhà trọ.

 

Nhiều lần cảm động như thế gộp lại mới khiến cô đồng ý cho anh ta cái hẹn nửa năm.

 

Cô rất cố gắng muốn thử xem có thể cùng Mai Hạ Văn bồi dưỡng được tình cảm hay không?

 

Nhưng trước đây thì có Ngải Duy Nam, sau này lại tới Khương Hồng Trà, tất cả đều nói căn bản là cô không hề yêu Mai Hạ Văn.

 

Thế nào mới là yêu?

 

Cố Niệm Chi thật sự cảm thấy mơ hồ.

 

“Cô yêu anh ấy ư? Cô yêu anh ấy mà khi biết anh ấy lên giường với người khác vẫn có thể bình tĩnh, tỉnh táo đến thờ ơ như vậy sao?” Khương Hồng Trà cười lạnh, lông mày gần như dựng thẳng đứng lên, “Cô tự ngẫm lại xem, cô đã bao giờ từng có những lúc nóng ruột nóng gan vì anh ấy chưa? Khi cô không gặp được anh ấy, đã bao giờ cô nhớ anh ấy đến không ngủ được chưa? Gần hai tháng rồi cô chưa từng liên lạc với anh ấy, vậy mà còn nói là mình yêu anh ấy sao?! Thật sự không biết nên nói với cô thế nào nữa!”

 

Khương Hồng Trà cũng rất sốt ruột. Mai Hạ Văn không chịu dứt bỏ mối quan hệ với Cố Niệm Chi, vẫn nhớ mãi về ước hẹn nửa năm này.

 

Thấy đã sắp tới ngày hẹn, Cố Niệm Chi sắp trở về nước, Khương Hồng Trà mới không ngồi yên được nữa.

 

Cô ta không thể không thừa nhận, có lẽ cô ta đã tự đánh giá quá cao sự quyến rũ của bản thân, đánh giá thấp sự hấp dẫn của Cố Niệm Chi với Mai Hạ Văn.

 

Mai Hạ Văn đã lên giường với cô ta, nhưng xưa nay lại chưa từng nói tới một mối quan hệ nam nữ chính thức nào, chứ đừng nói tới chuyện đính hôn hay kết hôn.

 

Mà bản thân cô ta nhìn lại vẫn cảm thấy Mai Hạ Văn là tốt nhất, cho dù là ở phương diện nào, đều là người xứng đôi với cô ta nhất, phù hợp với cô ta nhất, hơn nữa còn là mối tình đầu, cho nên cô ta không muốn buông tay.

 

Nghe cô ta nói vậy, Cố Niệm Chi nghẹn họng, trân trân nhìn cô ta, đột nhiên không nói ra lời.

 

“Tôi không có cái gì tốt cả.” Một lát sau, cô cụp mắt xuống, lạnh lùng thốt lên, “Cô muốn chơi đùa thủ đoạn thì tìm Mai Hạ Văn mà chơi, không nên tìm tôi, tôi không có thời gian chơi đùa với các người. Chào cô!”

 

Cố Niệm Chi gọi phục vụ tới thanh toán tiền rồi tự mình đi trước.

 

Khi đứng trong thang máy, cô sững sờ nhìn thang máy từ từ lên cao, một mực suy nghĩ về những điều Khương Hồng Trà mới nói.

 

Lúc trước, khi Ngải Duy Nam dây dưa với Mai Hạ Văn, Mai Hạ Văn đã xử lý rất tốt. Cố Niệm Chi rất yên tâm với Mai Hạ Văn về phương diện này.

 

Thế nhưng, với Khương Hồng Trà, bởi vì có cái blog “Bầu trời của Hồng Trà” kia gây ấn tượng ngay từ đầu, cho nên Cố Niệm Chi luôn cảm thấy Khương Hồng Trà không giống như Ngải Duy Nam.

 

Hiện tại, chính cô cũng không dám chắc điều gì nữa. Mà những lời nói liên quan đến chuyện cô yêu hay không yêu Mai Hạ Văn kia của Khương Hồng Trà, cô nghe mà cảm thấy kinh hồn táng đảm, thậm chí còn có chút chột dạ.

 

Đúng, đúng thật là cô không có những cảm giác đó với Mai Hạ Văn.

 

Nhưng cô lại có cảm giác đó với một người khác…

 

Khi nhìn thấy anh ấy cười nói với người khác, cô cảm thấy bầu trời như sụp xuống, lửa giận trong lòng dâng cao vạn trượng, chỉ hận không thể đi trả thù xã hội.

 

Khi cô không gặp được anh ấy, cô không chỉ nóng ruột nóng gan, mà còn không thể nào ăn cơm uống nước được.

 

Đi ngoài đường trông thấy một bóng lưng tương tự, cô cũng đều muốn yên lặng ngóng nhìn thật lâu.

 

Nếu để cho cô biết được anh ấy lên giường với người khác thì…

 

Orz… Cố Niệm Chi lung lay như sắp đổ, hít sâu một hơi, vịn vào lan can trong thang máy, không chỉ hô hấp khó khăn, mà trái tim cũng như muốn ngừng đập.

 

Không, cô không thể nghĩ tiếp được nữa.