Cô nhắm mắt lại, nghiêng người dựa vào cửa tủ quần áo khẽ nói, “Em thật sự không thích anh ta mà! Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện với anh ta rồi.”
“Chẳng phải em cho thằng đó thời gian nửa năm sao? Nếu như trong nửa năm này mà nó không thay đổi tình cảm ban đầu, em sẽ đồng ý với nó sao?” Triệu Lương Trạch nhớ rất rõ ràng, “Nếu như trong vòng nửa năm này nó đã thay lòng đổi dạ thì sao?”
“Nếu như anh ta thay lòng đổi dạ, đương nhiên là chuyện này không tính nữa. Em cũng không hề hứa hẹn chắc chắn sẽ đồng ý với anh ta.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Hơn nữa, em cũng không yêu anh ta, sao phải cố cưỡng ép ở bên nhau làm gì?”
Đối với Cố Niệm Chi, chuyện này thật ra lại cực kì đơn giản.
Hai người đều không có tình cảm gì với nhau, đương nhiên không thể cùng chung một nhịp đập tình yêu được.
***
Buổi đêm, Cố Niệm Chi ngủ không yên, lật qua lật lại trên giường, lòng chất chứa tâm sự.
Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ được tình cảm của mình, nhưng cô lại không hề vui mừng vạn phần mà lại sợ hãi vạn phần, đau khổ vạn phần.
Có phải Hoắc thiếu đã có bạn gái rồi không?
Cô có thể lén lút yêu anh được không?
Nếu như Hoắc thiếu biết được tâm tư của cô, liệu có khi nào lại dạy dỗ cô một trận hay không?
Đột nhiên nhớ tới nửa năm nay anh có vẻ xa lánh cô như vậy, có phải… anh đã hiểu rõ được những suy nghĩ không thể cho ai biết trong lòng cô hay không?!
Cố Niệm Chi kéo mạnh chăn lên che kín đầu, trầm giọng kêu lên một tiếng… Nếu thật sự là như vậy thì cô chẳng thiết sống nữa rồi…
Cô không còn có mặt mũi nào để gặp anh nữa, cứ để cho cô yên lặng mà chết toi luôn đi…
Cả đêm Cố Niệm Chi không ngủ được, sáng hôm sau, hai quầng mắt cô tím xanh cả vào.
Triệu Lương Trạch nhìn sắc mặt của cô, hỏi: “Em sao đấy? Đêm qua ra ngoài ăn trộm gà à?”
“Anh mới ra ngoài ăn trộm gà í.” Cố Niệm Chi đấu võ mồm với anh ta, “Em học suốt cả đêm, không được sao?”
“Được chứ sao không. Ôi chao, cô bé thiên tài của chúng ta mà cũng cần học cả đêm à, em muốn người khác sống thế nào nữa hả?” Triệu Lương Trạch cười ha ha, bóc cho cô một quả trứng luộc để vào trong bát, “Sắp tới Giáng Sinh rồi, chúng ta về nhà chứ nhỉ?”
“Vâng.” Cố Niệm Chi cúi thấp đầu húp cháo, “Ở đây được nghỉ từ ngay đêm trước Giáng Sinh rồi, chúng ta có thể rời khỏi nước Mỹ trước một ngày.”
Cũng có nghĩa là ngày 23 tháng 12 họ sẽ rời khỏi nước Mỹ, tới ngày 24 tháng 12 là có thể về tới Đế quốc Hoa Hạ.
Nửa năm thực tập này của cô coi như đã kết thúc.
Hà Chi Sơ đã quay lại đại học B ở Thủ đô của Đế Quốc, chuẩn bị một số công việc cho khai giảng học kỳ sau. Anh ta cũng đã mua vé máy bay về nước cho cô và anh Hoàng rồi.
Vé máy bay của Cố Niệm Chi là về thành phố C, còn của anh Hoàng là về Đế đô, không cùng chung một đường.
“Tốt quá đi mất, cuối cùng cũng được về. Anh ăn mấy thứ đồ ăn kia đến hỏng hết cả khẩu vị rồi.”
Triệu Lương Trạch lắc đầu, ngâm nga một bài hát, vui sướnɠ thu dọn bát đĩa.
Cố Niệm Chi lần chần trong chốc lát rồi hỏi, “Anh Tiểu Trạch này, Hoắc thiếu đi chấp hành nhiệm vụ về chưa?”
“Vẫn chưa.” Triệu Lương Trạch vừa rửa bát vừa lắc đầu, “Anh và Đại Hùng đều không liên lạc được với anh ấy, nhưng nghe nói cũng sắp rồi. Nếu là hai tháng thì tầm ngày 17, 18 gì đó anh ấy sẽ về thôi.”
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, nhưng hơi tiếp theo lại nghẹn cứng trong lồng ngực.
Cô lặng lẽ đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà trọ, đi về phía đồi Capitol.
Khi ở trên đường, cô gọi điện cho Mai Hạ Văn.
“Niệm Chi à?! Thật sự là em sao?! Gần đây em có ổn không?”
Mai Hạ Văn cực kì vui vẻ, thầm nghĩ cuối cùng Cố Niệm Chi cũng nhịn không được nữa… Sự đắc ý như dâng trào trong lòng hắn.
Cố Niệm Chi cười khổ một tiếng, trầm giọng nói, “Lớp trưởng, em rất khỏe, anh thì sao?”