Cô đứng không vững, vội vàng ôm lấy chiếc cột của cầu nhảy bể bơi.
Triệu Lương Trạch ở đằng sau che chở cho cô.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Ôn Thủ Ức kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Lúc này, một bóng người chạy ra từ phía cầu thang. Hắn ta thật sự rất rất đen, khiến cho họ không phát hiện ra từ đầu.
Khi họ phát hiện ra, thì tên đó đã chạy đến phía trước mặt cách họ không xa, giơ súng lục lên, bắn pằng pằng pằng vài phát súng.
Tất cả diễn ra quá nhanh.
Trong lúc ánh lửa tóe lên, Ôn Thủ Ức lao tới chắn trước mặt Cố Niệm Chi. Triệu Lương Trạch nhấc khẩu súng tiểu liên bán tự động lên, bắn hết một băng đạn, bắn cho tên kia thành một cái tổ ong, rơi xuống bể bơi. Bể bơi nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng trời quá tối, làm họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tim Cố Niệm Chi căng lên, nhìn Ôn Thủ Ức lảo đảo ngã xuống ngay trước mắt. Cô vội vàng khom người xuống đỡ lấy cô ta: “Trợ giảng Ôn? Trợ giảng Ôn? Chị sao vậy?”
Triệu Lương Trạch bật đèn pin nhỏ lên soi, bất ngờ nhìn thấy ngực trái gần vai của Ôn Thủ Ức đang chảy máu đầm đìa.
Quả nhiên cô ta bị trúng đạn rồi.
Cố Niệm Chi đặt Ôn Thủ Ức xuống nơi bằng phẳng dưới sàn tàu rồi nói với Triệu Lương Trạch: “Em đi lấy một hộp cứu thương đã!”
Khi Triệu Lương Trạch đi du lịch, những thứ này đều là thứ nhất định phải mang theo, nhưng chúng được để ở trong phòng dưới tầng ba, chứ không mang theo người.
Anh ta kéo cô lại, dặn: “Em cẩn thận nhé. Người vừa rồi có lẽ là cá lọt lưới.” Sau đó lại hỏi Cố Niệm Chi: “Có phải em chưa giết hết cướp biển ở tầng hai không?”
Cố Niệm Chi ủ rũ nói: “Em không biết đã chết hay chưa nhưng bọn chúng đều bị bắn ngã hết rồi.”
Triệu Lương Trạch thở dài: “Em xuống tầng ba lấy hộp cứu thương đi, anh xuống tầng hai.” Nói xong, anh ta đi trước Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn Ôn Thủ Ức, thấy cô ta hôn mê không tỉnh, có lẽ tạm thời sẽ không sao.
Cô vội vã trở lại phòng ở tầng ba, tìm thấy hộp cứu thương từ vali của Triệu Lương Trạch, lúc quay trở lại tầng bốn thì thấy Triệu Lương Trạch cũng đã trở lại.
Anh ta gật đầu với Cố Niệm Chi: “Bảy người ở tầng hai, ba người đã chết và ba người chưa chết, anh đã bắn thêm rồi. Thiếu một người, có lẽ chính là tên đuổi theo lên tầng bốn, cũng không biết vì sao hắn lại nghĩ quẩn vậy nữa.”
Nếu hắn ta giả chết ở tầng hai, có lẽ Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cũng sẽ không nghĩ đến việc đi bắn bổ sung.
Cố Niệm Chi không nói lời nào, ngồi xuống xử lý vết thương cho Ôn Thủ Ức.
Không thể lấy viên đạn của cô ta ra ngay bây giờ, nhưng chỉ cần băng bó cầm máu đơn giản là được.
Ngay khi cô băng bó cho Ôn Thủ Ức, gió biển ngày càng lớn hơn, toàn bộ du thuyền lắc lư không ngừng trong sóng gió, giống như một chiếc thuyền nhỏ trơ trọi giữa đại dương mênh ʍônɠ.
Triệu Lương Trạch đứng dậy, đi đến mép thuyền nhìn ra ngoài.
Trong gió và sóng, một vài chiếc ca nô đang tiếp cận họ từ mọi hướng. Quả nhiên những tên cướp biển họ đã giết không phải là tất cả, những kẻ mạnh hơn vẫn còn ở phía sau!
Triệu Lương Trạch mím chặt môi, lòng bàn tay anh ta ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, anh ta chợt nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, vội vàng kết nối với tai nghe Bluetooth, hạ giọng nói: “Chúng tôi đang gặp nguy hiểm! Gặp phải cướp biển!”
Cuộc gọi này được gọi bởi Hoắc Thiệu Hằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Anh đứng trên bờ biển Cuba, nhìn cơn bão sắp đổ bộ trên vùng biển, so với gió lớn mưa bão trước mặt thì mây mù trong trái tim anh còn âm u dày đặc hơn nhiều.
“Cướp biển ư? Có bao nhiêu tên? Trang bị thế nào?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vừa bình tĩnh vừa vững vàng, mang theo sức hút rất đặc biệt, giống như ngay cả gió bão cũng không thể lay chuyển được anh vậy.
Nhìn những chiếc ca nô đang lao tới từ tứ phía, ánh mắt Triệu Lương Trạch bỗng chốc nghiêm lại. Anh ta đeo kính nhìn trong đêm lên, chụp lại cảnh tượng trước mắt, gửi về trụ sở thông qua kênh mật mã chuyên dụng của hệ thống vệ tinh Nam Đẩu, nói: “Vừa rồi có mười sáu tên cướp biển lên du thuyền, chúng nói có người bỏ ra mười triệu đô la Mỹ mua mạng sống của chúng tôi, đã bị tôi và Niệm Chi cùng nhau tiêu diệt sạch rồi. Bây giờ còn nghiêm trọng hơn, tổng cộng có tám chiếc ca nô đang lao tới đây. Nếu tôi nhìn không nhầm thì trên ca nô còn có cả… tên lửa vác vai nữa!”