Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 277




Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày lại, trong nháy mắt đã hiểu ra ý đồ của bọn cướp biển.

 

Anh đi bộ trên bờ biển, ánh mắt nhìn xa xăm. Những đám mây đen che kín bầu trời, gió biển điên cuồng gào thét, những con sóng như dời núi lấp biển cuồn cuộn ập vào bờ.

 

“Về đi! Các anh mau về đi! Cơn bão sắp đến rồi! Phải mau đi trú ẩn đi! Không ai được ở lại biển cả!” Nhân viên cứu hộ bên bờ biển Cuba biết nói tiếng Anh chạy tới vẫy tay nhắc Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng rời đi.

 

“Hai người cẩn thận một chút, tạm thời tìm một nơi để ẩn nấp trước đi đã, cố cầm chừng khoảng mười lăm phút nữa, tôi sẽ lập tức tới đó.” Hoắc Thiệu Hằng hạ quyết tâm, quay trở lại tàu ngầm hạt nhân đậu ở bến cảng quân sự.

 

Âm Thế Hùng băn khoăn nhìn thời tiết: “Hoắc thiếu, tôi cũng rất lo lắng, nhưng anh nhìn bên kia xem, bão biển đấy! Chúng ta có thể làm gì được bây giờ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng phớt lờ anh ta, sải bước vào cabin chỉ huy của tàu ngầm hạt nhân, ra lệnh cho nhân viên thông tin ở đó: “Cho tôi gặp Thượng tướng Quý – Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng, còn nữa, kết nối một đường truyền video, tôi muốn liên lạc với Quân khu sáu.”

 

Thông tin viên vội nhường vị trí cho anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, liên lạc với thành viên của trụ sở Quân khu sáu, xem được đoạn video mà Triệu Lương Trạch vừa quay lại gửi về trụ sở.

 

Trên mặt biển đen ngòm cuồn cuộn sóng, tám chiếc ca nô màu trắng đặc biệt bắt mắt đang rẽ sóng tiến lên, trên ca nô có người mang theo một chiếc tên lửa vác vai, nhắm về phía ống kính!

 

“Chết tiệt!” Hoắc Thiệu Hằng đấm lên bàn điều khiển. Quai hàm anh căng lên, tay vơ lấy tai nghe của nhân viên thông tin, trầm giọng nói với Thượng tướng Quý, Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng: “Thượng tướng Quý, tôi đề nghị Bộ Quốc phòng trao quyền cho tôi mượn máy bay chiến đấu MiG-35 mới được nhập vào của quân đội Cuba.”

 

“… Đến cả loại máy bay chiến đấu tốt nhất ở Cuba mà cậu cũng biết à!” Thượng tướng Quý vừa hiếu kỳ, vừa buồn cười: “Nhưng đừng chơi cái trò ‘tướng ở biên ải, quân mệnh có thể không theo’ với tôi như thế. Tốt nhất là cậu nên có một lý do hợp lý để báo cáo với tôi!”

 

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng đang rất vội, nhưng trong lòng anh không hề rối loạn, anh báo cáo từng câu từng chữ: “Người của chúng ta bị rơi vào bẫy ở vùng biển tự do Caribe, tôi phải đi cứu họ. Có một cơn bão đang đổ bộ vào Cuba, tàu thuyền không thể qua lại, tôi cần có phương tiện chiến đấu tốt nhất để vượt qua tâm bão.”

 

“Cậu điên à?!” Thượng tướng Quý giận dữ, xem tin tức từ mật thư được gửi đến và báo cáo thời tiết của vùng biển Caribe, vừa chống nạnh vừa cầm điện thoại quở mắng Hoắc Thiệu Hằng: “Trời bão như vậy mà cậu vẫn muốn bay sao?! Cậu có biết kỷ lục về máy bay chiến đấu vượt bão được tạo ra bởi đội săn gió của Không quân Mỹ không?! Cơn bão thời đó, tốc độ gió cao nhất chỉ là cấp 3! Còn bão ở phía Caribe hiện tại đã đến cấp 4! Không chừng sẽ tăng lên cấp 5! Cậu đang cắm đầu vào chỗ chết đấy à?!”

 

Cấp độ bão cao nhất là cấp 5.

 

“Thượng tướng Quý, đối với tôi mà nói kỷ lục của người Mỹ là thứ để phá vỡ, không phải để ngưỡng mộ.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói, những ngón tay gõ nhẹ vào bàn điều khiển: “Nếu Thượng tướng Quý đồng ý với tôi, lần này, chúng ta không chỉ có thể có được dữ liệu bay qua mắt bão quý giá, mà còn có thể kiểm tra tính khả thi của việc để phi công bay trong điều kiện tầm nhìn bị cản trở, và chỉ hoàn toàn dựa vào hệ thống hướng dẫn của vệ tinh Nam Đẩu.”

 

Việc cứu người, Thượng tướng Quý không đặc biệt quan tâm, mặc dù lai lịch của Cố Niệm Chi không rõ ràng, nhưng trong thâm tâm ông ta, điều đó không quá quan trọng.

 

So với người kế nhiệm ông ta là Hoắc Thiệu Hằng, thì mạng sống của Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch hoàn toàn không ở cùng một vị trí. Vì vậy, nếu chỉ nói đơn giản rằng muốn cứu hai người đó, chắc chắn Thượng tướng Quý sẽ không để Hoắc Thiệu Hằng mạo hiểm mạng sống của mình để vượt qua tâm bão.

 

Thế nhưng, Hoắc Thiệu Hằng lại nói rằng có thể nhân cơ hội này thử nghiệm hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu, hơn nữa còn có thể cung cấp dữ liệu về các máy bay chiến đấu bay qua cơn bão trong điều kiện tầm nhìn bị cản trở, Thượng tướng Quý lại phát hiện ra rằng ông ta không thể từ chối được.

 

“Thượng tướng Quý, thời gian không còn nhiều, xin ngài hãy đưa ra quyết định ngay lập tức.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, những tên cướp biển trên biển Caribe còn trang bị cả tên lửa vác vai, vậy mà anh lại bị trì hoãn ở đây…

 

Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng không dám nghĩ đến hậu quả có thể sẽ phải đối mặt nữa.

 

“Được.” Cuối cùng Thượng tướng Quý cũng đưa ra quyết định. Hoắc Thiệu Hằng không nói không rằng cúp máy ngay, trực tiếp đi tìm chỉ huy tối cao của quân đội Cuba mượn máy bay, không buồn nghe những lời về sau của Thượng tướng Quý: “… Cậu thực sự quá to gan rồi đấy. Sau khi kết thúc việc này, giam cậu hai tháng!”

 

Với sự hỗ trợ của Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng Đế Quốc Hoa Hạ, cùng với đại sứ của Đại sứ quán Đế Quốc Hoa Hạ ở Cuba đứng giữa đàm phán, việc mượn máy bay được tiến hành thuận lợi.

 

Mười phút sau, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đã lên chiếc MiG-35, chiếc máy bay chiến đấu tốt nhất mà Cuba vừa nhập về từ Nga.

 

Các sĩ quan Không quân Cuba đứng ở sân bay, nghiêm mình tiễn Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng, giống như đang nhìn người anh hùng đi vào chỗ chết vậy. Họ nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng điều khiển máy bay vọt lên không trung bằng ánh mắt đầy sùng bái, xuyên thẳng vào những đám mây thấp xen lẫn cơn gió bão dữ dội ở cách đó không bao xa.

 

Không ai dám mong chờ họ có thể suôn sẻ trở về.