Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 275




Bốn tên cướp biển còn lại cầm súng tiểu liên bán tự động, tấn công điên cuồng vào hướng bắn vừa nãy của Cố Niệm Chi. Pằng pằng pằng pằng, những viên đạn bắn thẳng về vị trí mà Cố Niệm Chi vừa đứng, khiến chỗ đó gần như biến thành một cái tổ ong, nhưng Cố Niệm Chi đã chuyển sang phía sau bọn chúng rồi.

 

Cô bình tĩnh giơ khẩu súng lên nhắm vào phía sau lưng chúng. Trong kính nhìn ban đêm chỉ nhìn thấy bóng dáng đung đưa màu đỏ, còn trong mắt cô, đây đã không còn phải là con người nữa.

 

Cố Niệm Chi bóp cò, mỗi phát một tên, ung dung bắn gục bốn tên cướp biển ngã xuống.

 

Kỹ thuật bắn súng của cô chắc chắn không tốt bằng Hoắc Thiệu Hằng, không thể một phát súng giết chết, nhưng bắn đối phương tạm thời không có năng lực hoạt động thì lại rất dễ dàng.

 

“Đã giải quyết xong bảy tên cướp biển ở tầng hai.” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng nói.

 

Từ tai nghe truyền tới giọng nói của Triệu Lương Trạch: “Chín tên cướp biển ở tầng ba đã xong.” Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Gặp nhau trên tầng bốn.”

 

Cố Niệm Chi gật gật đầu: “Em lên ngay.”

 

Cô chạy lên cầu thang, nhanh chóng đi lên tầng ba, đưa mắt nhìn một lượt, thấy có bảy tám người nằm trên hành lang trên tầng ba.

 

Cố Niệm Chi không dừng lại, chạy thẳng lên cầu thang trên tầng bốn.

 

Tầng bốn là tầng cao nhất của du thuyền, cũng là một khu vui chơi ngoài trời.

 

Ngay khi bước ra khỏi cầu thang, Cố Niệm Chi gần như bị một cơn gió ập vào mặt cuốn đi.

 

Cô vội vàng nắm lấy lan can, nhỏ giọng nói: “Anh Tiểu Trạch, anh đang ở đâu?”

 

“Đằng sau cầu nhảy của bể bơi.”

 

Cố Niệm Chi ngước mắt nhìn một lát.

 

Trên bầu trời vốn có trăng sáng tròn vành vạnh, ánh trăng đẹp đẽ phủ lên mặt biển một màu bàng bạc lấp lánh.

 

Nhưng bây giờ, gió lớn thổi mây đen tới, che lấp toàn bộ mặt trăng. Mặt biển tối sầm, nước biển không ngừng cuộn sóng, có cảm giác cấp bách như gió giật trước cơn giông bão vậy.

 

Mí mắt của Cố Niệm Chi bất giác giật giật.

 

Cô khom lưng, mò mẫm đi tới phía cầu nhảy của bể bơi theo trí nhớ của mình.

 

May mà cô và Triệu Lương Trạch đã ở đây cả một buổi chiều nên đều nhớ rõ các vị trí.

 

Hai người gặp lại nhau, Triệu Lương Trạch xoa đầu cô, thì thầm hỏi: “Em sợ không?”

 

“Không sợ ạ.” Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu: “Em không thể làm mất thể diện của chú Hoắc được.”

 

“Em đã làm rất tốt rồi. Nếu em là người của bọn anh, thì em đã lập công to ấy chứ.” Triệu Lương Trạch nhẹ nhàng khen ngợi cô rồi kéo cô đứng sang bên cạnh mình.

 

Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy không hợp lý lắm, cô không thể tin rằng việc này lại kết thúc như vậy.

 

Nếu điều những tên cướp biển nói là thật, có người trả mười triệu đô la để mua đầu của họ, thì đây tuyệt đối không phải là kế hoạch của một mình những tên cướp biển nghiệp dư tạp nham này.

 

“Cố Niệm Chi? Cố Niệm Chi ơi? Em có ở đây không?” Giọng nói của Ôn Thủ Ức đột nhiên vang lên từ cầu thang.

 

Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch tháo kính nhìn ban đêm, cùng hướng mắt nhìn ra.

 

Cửa cầu thang có ánh sáng le lói, Ôn Thủ Ức cầm đèn pin điện thoại đi đến.

 

Lông mày của Triệu Lương Trạch nhíu lại, anh ta lạnh lùng nói: “Tắt đèn pin điện thoại đi! Cô muốn trở thành bia ngắm hả?!”

 

Ôn Thủ Ức vội vàng tắt đèn pin điện thoại, vừa chạy về phía họ, vừa nói: “Tôi thấy hai người đã giết hết tất cả cướp biển rồi, nên muốn hỏi hai người có muốn mở công tắc điện lên không.” Chạy đến chỗ họ xong, Ôn Thủ Ức lại nói: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, nhưng nơi này cách Mỹ hơi xa, cảnh sát biển của họ không thể tới đây ngay được.”

 

Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn cô ta, khinh thường nói: “Trợ giảng Ôn chạy trốn cũng nhanh thật đấy. Những tên cướp biển bị xử lý xong cả rồi, vậy mà chị còn không cả tổn hại tới một cọng tóc.”

 

“Là hai người lợi hại đấy chứ.” Ôn Thủ Ức nịnh nọt nhìn Cố Niệm Chi cười nói: “Tôi không nghĩ sở thích của em lại siêu cao thủ như thế. Đợi đến khi Giáo sư Hà trở về, biết được tin tức này không biết sẽ vui đến mức nào.”

 

Cố Niệm Chi đang định nói thì du thuyền bất ngờ rung lắc mạnh.