Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 274




Một số tên cướp biển chạy ở phía trước lập tức ngã nhào xuống đất. Những tên cướp biển khác vội vàng tìm nơi trốn, hoặc nằm mọp xuống sàn.

 

Triệu Lương Trạch quay lại kéo Cố Niệm Chi chạy lên tầng ba.

 

Ôn Thủ Ức cắn răng, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đầy vẻ băn khoăn nghi ngờ: Kỹ thuật bắn súng chính xác như vậy, đứng trước cướp biển có trang bị vũ trang vô cùng nguy hiểm đột ngột xuất hiện này mà cũng không hề run sợ. Rốt cuộc hai người họ có thân phận gì?

 

Nhưng khi quay lại thấy những tên cướp biển đã bò dậy đuổi theo, cô ta cũng vội chạy theo Triệu Lương Trạch lên tầng ba.

 

Những viên đạn không ngừng bắn ra ở sau lưng, đến mức cả sàn tàu hoàn toàn mới cũng chi chít lỗ.

 

“Đừng chạy nữa! Chúng mày không trốn thoát được đâu!” Từ sau lưng truyền tới tiếng cười hung ác từ những tên cướp biển: “Có người chi mười triệu đô la cho cái đầu của chúng mày, bất kể sống chết.”

 

Triệu Lương Trạch đưa Cố Niệm Chi trở lại căn phòng trên tầng ba, ấn cô ra sau giường trong phòng ngủ: “Em ở lại đây đừng nổ súng, ngộ nhỡ bọn chúng xông vào thì nhảy xuống biển ngay.”

 

“Anh thì sao?” Cố Niệm Chi không chịu đồng ý: “Em đi cùng anh, hai người hỗ trợ nhau!”

 

Triệu Lương Trạch có chút do dự.

 

Anh ta khác với Âm Thế Hùng và Hoắc Thiệu Hằng, trước giờ đánh giáp lá cà và máu liều đều không phải là sở trường của anh ta.

 

Có điều, Triệu Lương Trạch đã trải qua đào tạo cường độ cao trong Cục tác chiến đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.

 

“Em đợi ở đây trước, anh ra ngoài tiêu diệt vài tên.” Triệu Lương Trạch đẩy cửa ra, thấy Ôn Thủ Ức đang đứng ở cửa.

 

“Hai người có kính nhìn trong đêm không?” Ôn Thủ Ức lo lắng nói: “Nếu có, tôi sẽ đi tắt công tắc điện trên du thuyền.”

 

Như vậy, những tên cướp biển ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.

 

Triệu Lương Trạch không biết khi nào căn cứ mới có thể liên lạc được với Hoắc Thiệu Hằng đến cứu họ, cũng không biết những tên cướp biển này mạnh đến mức nào. Vì vậy, anh ta phải tận dụng mọi lợi thế có thể sử dụng.

 

“Cô đi tắt công tắc, tôi sẽ đi xem có bao nhiêu tên.” Triệu Lương Trạch gật đầu với Ôn Thủ Ức, quay lại đưa mắt ra hiệu với Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi chớp mắt với anh ta, ra hiệu đã hiểu rõ.

 

Triệu Lương Trạch lấy kính nhìn trong đêm của mình ra đeo lên.

 

Kính của anh ta không chỉ có thể sử dụng cho tầm nhìn ban đêm, mà còn để lưu trữ và truyền tải video nữa.

 

Ôn Thủ Ức chạy theo hướng khác, nhanh chóng tắt toàn bộ công tắc điện của du thuyền đi.

 

Chiếc du thuyền rực rỡ bất ngờ rơi vào trong bóng tối.

 

Triệu Lương Trạch cầm khẩu súng tiểu liên bán tự động của mình, lợi dụng những cây cột lớn trên du thuyền làm vật chắn, kiểm soát chuyển động và số lượng của từng tốp cướp biển, vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi cũng đeo tai nghe Bluetooth có chức năng liên lạc, nghe báo cáo của Triệu Lương Trạch: “Tầng hai, bảy tên cướp biển, đứng rải rác theo hướng ba giờ, bảy giờ và mười giờ. Trên tầng ba, chín tên cướp biển, đứng rải rác theo hướng năm giờ và chín giờ. Tầng thứ tư… không có cướp biển.”

 

Nói như vậy là trên ca nô có ít nhất mười sáu tên cướp biển.

 

Cố Niệm Chi bình tĩnh lắp đạn vào khẩu súng bắn tỉa, nhỏ giọng nói: “Em xuống tầng hai, anh phụ trách tầng ba, sau đó chúng ta gặp nhau ở tầng bốn.” Nói xong, cô gài kính nhìn ban đêm trên đỉnh đầu, khom lưng trượt ra ngoài từ cabin.

 

Xuống phòng tiệc ở tầng hai, đeo kính nhìn ban đêm vào, cô thấy một vài tên cướp biển lần mò di chuyển trong phòng tiệc, không biết đang tìm gì.

 

Cố Niệm Chi giương khẩu súng bắn tỉa lên, ngồi xổm xuống, lợi dụng lan can ở bên cạnh sàn nhảy làm vật chắn, nhắm thẳng vào ba tên cướp biển theo hướng ba giờ.

 

Pằng pằng pằng!

 

Ba tiếng súng vang lên, Cố Niệm Chi giống như lúc theo Hoắc Thiệu Hằng tập bắn mục tiêu di động trong căn cứ, gọn gàng tiêu diệt ba tên cướp biển.

 

Đây là lần đầu tiên cô bắn một người thật, cô không biết có bắn chết người hay không, nhưng cô cũng không sợ, không lo lắng, thậm chí còn có một sự phấn khích khó có thể diễn tả bằng lời.

 

Sau ba phát súng, Cố Niệm Chi lại cầm súng bắn tỉa, lăn một vòng đổi sang trốn phía đằng sau lan can bên kia trước khi đối phương kịp phản kϊƈɦ.